Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Hữu Tài ban đầu thấy một tiểu nương tử diện mạo thanh tú, lưng gùi vài cây rau, vốn định thuận tay thu lấy. Không ngờ nàng mở miệng sư tử ngoạm, giá đưa cao vời. Bình nhật cải trắng, củ cải đầy đường, một văn một cân còn ít để mắt, nàng mà dám đòi mười văn.

Vương Hữu Tài phất tay, sắc mặt sa sầm:

“Ngươi bán thì bán cho khác, cần. Mau .”

Triệu Bạch Đào nét vẫn đổi. Nàng thấy Vương Hữu Tài vốn chẳng thiếu rau, mà còn chịu lòng mua giúp, liền quyết tâm nghĩ cách cùng hợp tác. Chỉ là giá , quả thực so với thường thì cao hơn hẳn.

“Đại ca chớ vội,” nàng chậm rãi , “ rau giá cao tất nguyên do. Chi bằng ngài nếm thử .”

Nói đoạn, nàng bẻ mấy phiến lá từ cây cải trắng trong gùi, đưa tới:

“Đây, đại ca cầm lấy, thử một món. Ăn qua, tự nhiên hiểu . Nếu thấy ngon, khi chúng bàn tiếp.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Vương Hữu Tài mấy phiến cải đơn độc trong tay, khóe miệng giật giật. Một cây cải trắng đáng bao nhiêu, mà nàng chỉ bẻ cho mấy lá? Khinh chăng? Nhà nào mà ăn nổi một cây cải trắng?

Triệu Bạch Đào nhạt, gùi sọt tre lên lưng:

“Đại ca, xin cứ nếm thử, lát nữa sẽ .”

Đi vài bước, nàng dặn thêm:

“Rau giá cao, chính bởi lý. Nếm thử một , đại ca hẳn sẽ hối hận.”

Nói xong mới thảnh thơi rời ngõ nhỏ.

Tiểu nhị bên , khẽ nhăn mặt:

“Chưởng quỹ, còn mấy lá rau thì ?”

Vương Hữu Tài trong tay, thoáng chốc quả thật khơi gợi hiếu kỳ:

“Đưa cho Tống phụ, bảo nấu thử ngay.”

Tiểu nhị lắc đầu thầm nghĩ, nương tử e là điên , ngờ chưởng quỹ cũng hùa theo. vẫn , đem rau bếp.

Tống phụ lệnh, cũng cảm thấy lạ lùng. Chỉ mấy phiến cải trắng, gì mà quý? Đông nhà nào chẳng ăn đến phát ngán. chưởng quỹ dặn, đành rửa sạch, thái xào.

Ai ngờ nếm một miếng, lông mày lập tức dựng , kìm gắp thêm. Ngọt thanh mát miệng, so với thịt còn ngon hơn bội phần. Nuốt xong còn ăn nữa, nhưng thấy trong đĩa chẳng còn mấy, đành nuốt thèm.

Tống phụ dám chậm trễ, bưng tận tay dâng cho Vương Hữu Tài.

Khi Vương Hữu Tài đang bẩm sự với thiếu đông gia. Thấy món dọn tới, chỉ tay:

“Đặt đó .”

Tống phụ vốn thêm, nhưng thấy chưởng quỹ cùng thiếu đông gia bàn chính sự, chỉ đành im lặng.

Thiếu đông gia hiếu kỳ liếc mắt:

“Đây là cái gì? Cải trắng ? Đem thứ lên chi?”

Vương Hữu Tài bèn đem chuyện kể . Thiếu đông gia xong bật :

“Vương thúc, ngài lăn lộn thương trường bao năm, chẳng lẽ trò vặt vãnh lừa? Nương tử hẳn mưu đồ khác thôi.”

Vương Hữu Tài khẽ thở dài, nhưng vẫn gắp một đũa đưa miệng. Vừa nếm liền biến sắc, vội gắp thêm một miếng:

“Ngon lắm! Thiếu đông gia, mời nếm thử.”

Thiếu đông gia khoát tay nhạt:

“Cải trắng gì ngon? Mùa đông nhà nào chẳng ăn cải trắng?”

Vương Hữu Tài kìm nổi, gắp thêm:

“Không giống . Quả nhiên nàng đòi giá cao cớ. Rau so với thịt còn ngon hơn.”

Thiếu đông gia thế cũng động lòng, gắp một miếng nếm thử. Vừa ăn xong liền gật đầu:

“Ừm, quả nhiên khác hẳn. Ngon, từng nếm cải trắng ngon thế .”

Nói ăn thêm, vốn là kẻ xưa nay chẳng ưa cải trắng, ngờ hôm nay thấy ngon đến .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-15.html.]

“Không tồi, tồi.”

Hai chẳng mấy chốc quét sạch nửa đĩa nhỏ.

Thiếu đông gia còn thòm thèm, vội thúc giục:

“Nhanh, mau tìm nàng về. Món ngon thế , tất để Mãn Nguyệt Lâu độc quyền.”

Vương Hữu Tài gác đũa, nhíu mày:

“Chỉ là… giá quá cao. Ai chịu bỏ bạc gấp mấy thịt chỉ để ăn cải trắng?”

Thiếu đông gia cũng trầm ngâm, đoạn gật gù:

“Giá tuy cao, nhưng kẻ chịu tiêu bạc là ít. Vương thúc, mau tìm nàng về đây.”

“Cô nương lát nữa sẽ , chi bằng chờ một chút.”

Thiếu đông gia cau mày:

“Đợi gì? Vạn nhất tửu lâu khác đoạt mất, khi hối chẳng kịp!”

Quả nhiên là thương nhân lão luyện. Vương Hữu Tài xong lập tức dẫn tìm.

Trong khi , Triệu Bạch Đào chợ. Rau trong gùi nhiều mà cồng kềnh, nàng liền cất hết gian, thong dong dạo khắp.

Đi một vòng, thấy nông dân mang nông sản đủ loại bán. Nàng định mua ít bột khoai lang về món bún chua cay, nhưng tìm khắp cũng chẳng . Đào trong ký ức nguyên chủ, quả nhiên cũng nhớ từng ăn qua thứ , chỉ khoai lang là mới truyền tới Tống gia thôn.

Hiển nhiên giống cây truyền rộng, còn nhiều chỗ để phát huy. Để chắc chắn, nàng tìm khắp chợ, song quả nhiên chẳng thấy tinh bột khoai lang . Ý niệm trong đầu càng thêm rõ rệt.

Đang lúc nàng thảnh thơi dạo ngắm, Vương Hữu Tài dẫn tất tả chạy tới:

“Tiểu tử, thật khó tìm nàng!”

Triệu Bạch Đào thấy , lòng thầm vui, nhưng mặt ngoài vẫn bình thản.

Vương Hữu Tài gùi lưng trống trơn, khỏi sốt ruột:

“Tiểu tử, rau ? Chẳng lẽ bán hết ?”

Triệu Bạch Đào vội xua tay:

“Đại ca đừng gấp, rau gửi ở tiệm bên cạnh. Giờ lấy về là .”

Nói đoạn, nàng rẽ một góc, lén lấy rau từ gian , theo trở Mãn Nguyệt Lâu.

Lần thiếu đông gia sẵn chờ. Thấy nàng bước , mắt lập tức sáng, chẳng ngờ mỹ nhân thế bán rau.

Triệu Bạch Đào thi lễ. Thiếu đông gia thu ý niệm nên , khẽ ho khan:

“Rau của cô nương, quả thực ngon. giá thì quá cao, e khó bán.”

Triệu Bạch Đào mỉm :

“Rau so với ngoài chợ tự nhiên khác biệt, giá cũng hợp lẽ. Lại ăn lâu còn cường kiện thể.”

Thiếu đông gia mà chỉ gật lấy lệ. bán rau đắt hơn thịt, tất cần cách khéo.

“Nghe thì , nhưng rốt cuộc cũng chỉ là cải trắng, củ cải.”

Triệu Bạch Đào sớm tính sẵn: nàng biến cải trắng, củ cải thành thứ thường dám ăn, kẻ phú quý mới ngưỡng mộ.

“Chỉ cần thiếu đông gia tín nhiệm , sẽ chỉ cho Tống phụ cách . Qua tay , ắt khiến cải trắng, củ cải hóa thành món mà thường chỉ thể ngước dáng vẻ ăn nổi.”

Thiếu đông gia bật , ánh mắt sáng lên:

“Ồ, ‘ thành dáng vẻ thường ăn nổi’… thú vị lắm.”

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận