Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống mẫu đặt mấy gói đồ bàn, thở phào một :

“Ôi chao, mệt c.h.ế.t .”

Triệu Bạch Đào vội rót một bát nước đưa tới:

“Nương, uống chút nước.”

Không rõ là vì khát vì nước quả thực khác lạ, Tống mẫu ngửa cổ “ừng ực” uống cạn một bát, liền đưa cái bát:

“Sao nước nhà ngươi ngọt lành như thế, mau rót thêm cho một bát nữa.”

Triệu Bạch Đào thầm nghĩ: Còn chẳng linh tuyền thì là gì. nàng chỉ , rót thêm một bát.

Tiếp đó, nàng bắt đầu kiểm đồ. Quả nhiên Tống mẫu đều mua đủ theo danh mục.

Bà từ trong vạt áo lấy bạc thừa:

“Tổng cộng hết hai lượng, còn đây.”

Dẫu tốn kém, nhưng đồ đạc cũng xem như đầy đủ.

“Đa tạ nương.”

Thái độ nhu hòa của Triệu Bạch Đào khiến Tống mẫu thoáng thấy lạ lẫm, còn quen. Bà phẩy tay:

“Ngày mai qua giúp ngươi cắt vải tã cho hài tử. Giờ về .”

Triệu Bạch Đào gật đầu, tiễn bà tận cổng. Vừa vặn gặp Trình Trúc Nguyệt ngang, nàng quấn khăn che kín mặt, chỉ “hừ” một tiếng, lườm nguýt bỏ . Triệu Bạch Đào coi như thấy.

Vào nhà, nàng phân loại hết thảy, cất cả gian. Đợi Ngữ Ninh ngủ trưa, nàng mới trong trò chuyện với Lục Bảo. Tiểu tinh linh lắm lời, ngày nào cũng ríu rít ngừng. Nhìn vạch tiến độ tăng chậm chạp, Triệu Bạch Đào phần áy náy:

“Giờ đang mang thai, chẳng vật gì quý để nâng cấp gian.”

Lục Bảo chẳng để bụng:

“Chủ nhân, chẳng . Mỗi ngày ngài đây trò chuyện với lắm .”

Triệu Bạch Đào khẽ xoa mái tóc xanh biếc của nó:

“Đợi sinh xong, sẽ cố gắng kiếm bạc, giúp Lục Bảo mau chóng cường đại, sớm ngoài .”

Lục Bảo dụi đầu tay nàng, như nũng:

“Lục Bảo sẽ đợi chủ nhân.”

lúc , ngoài cổng tiếng gõ.

“Bạch Đào nhà ?”

Nàng là giọng Mã đại nương, vội đáp:

“Có, xin đợi một chút.”

Ra mở cổng, Mã đại nương tay ôm khúc đông qua to tướng:

“Nhà bổ một quả đông qua, đặc biệt lớn, nên chia cho mỗi nhà một phần.”

Ở thôn, hễ ai bổ đông qua đều mang sang biếu hàng xóm, bởi quả quá to, ăn chẳng kịp, thành lệ từ lâu.

Triệu Bạch Đào mừng rỡ, cảm tạ mãi.

“Khách sáo chi.”

Nàng mời Mã đại nương , rót một bát nước.

Mã đại nương uống xong xuýt xoa:

“Lạ nhỉ, nước nhà ngươi ngọt hơn hẳn nước nhà ?”

Dứt lời liền tự rót thêm bát nữa.

Triệu Bạch Đào mỉm :

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ngon thì cứ uống nhiều .”

Mã đại nương quanh:

“Ninh nhi ngủ trưa ?”

“Vâng.”

Triệu Bạch Đào đáp cầm kim chỉ may vá.

Mã đại nương ghé , thì thầm:

“Ngươi , Trình Trúc Nguyệt phu quân đánh, mặt sưng vù cả .”

Triệu Bạch Đào nhướn mày. Chẳng trách lúc nãy nàng trùm khăn kín mít. Giả bộ hiếu kỳ, nàng hỏi:

“Sao thế?”

Mã đại nương hạ giọng:

“Hôm ngươi cùng nàng cãi , buổi tối ầm ĩ trong nhà, phu thê xung đột một trận lớn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-12.html.]

Triệu Bạch Đào chẳng hứng thú chuyện nhà , chỉ thản nhiên đáp:

“Phu thê nào chẳng lúc cơm lành canh ngọt, lúc lưỡi răng va chạm. Bình thường thôi. Đại nương xem may cái áo ?”

Nói đưa áo lên mặt bà.

Mã đại nương qua, nàng cố tình lái chuyện, bèn khen vài câu, mượn cớ về.

Triệu Bạch Đào tiện tay xúc một bát dưa muối:

“Đại nương cầm về ăn .”

“Ngươi giữ mà ăn.”

“Chỉ con với Ninh nhi, ăn cho hết. Người cứ mang về.”

Mã đại nương cũng chẳng khách khí, bưng bát cửa:

“Tối trả bát.”

Sau đó, Triệu Bạch Đào chuyên tâm dưỡng thai. Hằng ngày, nàng vẫn ngoài , coi như vận động, quen dần địa thế trong thôn.

Nhờ điều dưỡng bằng linh tuyền, thể nàng khỏe hơn nhiều, Ngữ Ninh cũng ngày càng xinh xắn, tóc vốn vàng hoe nay dần đen nhánh, mềm mượt, đầu mọc thêm nhiều sợi non mới.

Đêm , như thường lệ, mẫu nhi sớm an giấc. Nửa đêm, bụng nàng bỗng co rút từng cơn. Dù từng sinh nở, nàng cũng : sắp lâm bồn.

Nàng vội gọi khẽ:

“Nương… nương…”

Tống mẫu vốn dọn sang phòng cạnh để tiện trông nom. Nghe tiếng, lập tức tỉnh, vội vã bật dậy, châm đèn dầu, chạy sang.

“Sao , bụng bắt đầu đau ư?”

Triệu Bạch Đào hít sâu, ôm bụng:

“Có lẽ sắp sinh … nương mau mời bà đỡ.”

Tống mẫu từng sinh mấy đứa con, cháu chắt cũng nhiều, nên nhanh định thần:

“Chớ hoảng, còn tới ngay .”

Bà ngẩng trời, chừng cuối giờ Sửu, chỉ còn một canh nữa là hừng đông.

Ngữ Ninh cũng tỉnh giấc, dậy lo lắng:

“Nương, nương sắp sinh ư?”

Triệu Bạch Đào gật đầu, khẽ dỗ:

“Ninh nhi ngoan, chớ sợ. Đợi trời sáng, sẽ chào đời. Giờ con theo nãi nãi sang phòng ngủ nhé?”

Ngữ Ninh gật đầu. Trước đó mẫu nhiều rõ chuyện sinh nở, nên Mình nhi cũng hiểu, ngoan ngoãn lời.

Tống mẫu ôm lấy cháu, nhanh tay mặc áo:

“Để đưa Ninh nhi sang lão trạch, tiện thể nhờ Mã đại nương chạy báo tin.”

Nói đoạn, bà loay hoay mặc thêm áo cho cháu, dặn dò:

“Ninh nhi, tạm ở bên Nương, nãi nãi một lát sẽ về.”

Xong, bà vội vàng chạy .

Triệu Bạch Đào cũng mặc áo, cơn đau lắng , nàng xuống giường , là giai đoạn đầu thôi.

Từ gian lấy ít đồ ăn chuẩn cho ca sinh, nàng mới định bếp thì Tống mẫu trở :

“Ta nhờ Mã đại nương qua lão trạch báo tin. Giờ trông ngươi.”

Triệu Bạch Đào trong lòng ấm áp, chân thành nở nụ :

“Đa tạ nương.”

Tống mẫu mặt thoáng ửng đỏ:

“Ta cũng vì Chiêu An thôi… hài tử trong bụng ngươi, chung quy cũng là cốt nhục của nó.”

Bà liếc thấy đồ trong tay nàng, liền hỏi:

“Ngươi định gì đó?”

“con bếp nấu chút gì ăn.”

“Để đó cho .”

Tống mẫu đoạt lấy, thoăn thoắt bếp.

Không bao lâu , trong lão trạch cũng lượt kéo đến.

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận