Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Bạch Đào nhớ hành vi của nguyên chủ năm xưa, cũng trách Tống phụ cùng chẳng tin nàng. mặc kệ họ nghĩ thế nào, bạc tuất nàng tuyệt đối thể để bộ rơi tay hai lão phu phụ. Một khi nộp hết, chi tiêu đều khống chế, bản chẳng còn quyền xoay trở. Đến lúc bọn họ tiêu xài hết, còn tìm ai mà đòi? Chuyện thế , nàng từng chứng kiến quá nhiều.

Còn như lời Lưu Quế Lan với Điền Tam, miệng mà lòng ai chẳng tỏ. Người khôn chỉ liếc qua là rõ rành rành.

Huống hồ, cái gì cũng ngửa tay xin, quá mức bất tiện, Triệu Bạch Đào thể gật đầu.

Nàng khẽ cất giọng:

“Cha, nương, con hiện giờ gì, cũng khó mà tin. bạc là Chiêu An lấy mạng đổi về, để cho con cùng hài tử. Nay hài tử còn thơ, mai chỗ nào chẳng cần dùng đến bạc? Con cũng , phần thuộc về hai , coi như con vay. Đợi khi sinh xong, con sẽ tìm cách trả. bạc, con nhất định cầm trong tay.”

Điền Tam chậm rãi chen , giọng mang vẻ quan tâm:

“Tam , một mang thai, còn dắt theo tiểu oa, ở cách lão trạch xa như . Bạc giữ trong tay , e sẽ chiêu họa. Ta lời vì tham, mà là lo cho an nguy của . Nay trong thôn ai chẳng giữ bạc, kẻ gian ngó ngó nghiêng nghiêng, chẳng may xảy sự tình, chẳng những giữ , còn chuốc lấy tai vạ. Chi bằng đưa bạc cho cha nương giữ hộ. Muội cần, chỉ cần sang đây một tiếng, chẳng thỏa an hơn ?”

Nghe qua thì tựa hồ lời vì nàng, nhưng Triệu Bạch Đào lạnh trong lòng.

“Đại tẩu lo sắp đến kỳ sinh nở, thể yếu nhược, một ở xa chẳng ai kề bên, chỉ lo bạc kẻ gian nhòm ngó. Đại tẩu thật là tâm.”

Điền Tam nghẹn họng, miễn cưỡng đáp:

“Đương nhiên cũng lo cho .”

Triệu Bạch Đào lắc đầu:

“Đa tạ đại tẩu hảo tâm, nhưng bạc , tự cách giữ.”

Lưu Quế Lan lập tức cướp lời, giọng gay gắt:

“Triệu Bạch Đào, chớ phân !”

Triệu Bạch Đào khẽ :

“Vậy đa tạ nhị tẩu lo lắng.”

Không khí dần căng thẳng, Tống phụ quát lớn:

“Đủ !”

Trong phòng lập tức lặng ngắt.

Ánh mắt ông nghiêm khắc dừng Triệu Bạch Đào:

“Lão tam tức, bạc tuất để ngươi giữ cũng . mong ngươi nhớ kỹ, đó là mạng của lão tam đổi về, hãy vì tình cảm dành cho ngươi, vì hai hài tử mà dùng cho đạo. Bạc , tuyệt phung phí.”

Đến cuối câu, thanh âm ông nghẹn . Trong sảnh, ai nấy đều lặng .

Triệu Bạch Đào gật đầu, giọng kiên định:

“Cha cứ yên tâm. Chiêu An mất , con cũng chẳng còn như . Con còn là Triệu Bạch Đào khi xưa. Con sẽ Chiêu An, chăm lo cho hài tử thật .”

Tống phụ thở dài, miễn cưỡng tin nàng biến cố phần đổi.

Ông nhắm mắt một lát, tiếp:

“Còn một chuyện nữa. Lão tam tức sắp sinh, một ở đó tiện. Ý là chuyển về lão trạch, trong chăm sóc.”

Ông sang hỏi:

“Lão tam tức, ý ngươi thế nào?”

Triệu Bạch Đào tuy chẳng mấy tình nguyện, song cũng tiện cự tuyệt ngay:

“Để con chuẩn một chút, sẽ dọn về.”

Tống phụ mệt mỏi phất tay:

“Được , ai nấy giải tán .”

Mọi nối ngoài. Điền Tam cùng Lưu Quế Lan tuy trong lòng bất mãn, nhưng đành tạm gác .

Triệu Bạch Đào sân, liền thấy Ngữ Ninh ủ rũ chồm hổm, mấy tiểu oa trong thôn đang cố gắng chọc nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-6.html.]

“Ninh nhi, chúng về thôi.”

Nghe tiếng nương, Ngữ Ninh lập tức lên, nhỏ giọng gọi:

“Nương.”

Triệu Bạch Đào nắm tay con, rời lão trạch.

Đi ngang qua cổng, thấy Tống Chí An hỏi đại nhi:

“Tổ phụ cả buổi sáng ?”

Đại nhi đáp:

“Tổ phụ đỉnh núi, mãi về phía cổng thôn.”

Triệu Bạch Đào khẽ thở dài. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Tống phụ dẫu là nam nhân, trong lòng cũng bi thương, chỉ là tiện bày mặt khác mà thôi.

Nắm tay Ngữ Ninh trở về nhà, bé gái suốt dọc đường im lặng, cúi đầu chân, chẳng còn vẻ hoạt bát thường ngày.

Vào trong, Triệu Bạch Đào ôm con xuống:

“Ninh nhi, nhớ cha ?”

Ngữ Ninh đến hai chữ “cha”, nước mắt tuôn trào, òa :

“Nương, cha thật sự về nữa ? Ninh nhi nhớ cha.”

Triệu Bạch Đào rút khăn, nhẹ lau lệ cho con:

“Ninh nhi ngoan, cha hóa thành ngôi trời, lặng lẽ chúng . Khi nhớ cha, chỉ cần ngẩng đầu, ngôi sáng nhất chính là cha.”

Ngữ Ninh mơ hồ, ngẩng đầu tròn mắt:

“Con cần cha trời, con cha về với con cơ!”

Lệ rơi lã chã, chẳng hề gào quấy loạn, chỉ lặng lẽ rơi, càng khiến lòng quặn thắt.

Triệu Bạch Đào ôm con, dỗ dành:

“Đừng . Cha chỉ để thu xếp một ngôi nhà ở nơi khác, đợi chúng đến thì cả nhà đoàn tụ.”

Ngữ Ninh nghẹn ngào:

“Thật ? Chúng còn thể gặp cha nữa ?”

Triệu Bạch Đào gật đầu, mắt hoe đỏ:

“Có, nhất định sẽ gặp.”

Có lẽ vì mệt mỏi, hoặc do đêm qua chẳng ngủ, Ngữ Ninh rúc trong lòng , , đôi má còn lấm tấm giọt lệ.

Triệu Bạch Đào khẽ đặt con lên giường, tựa bên cạnh. Nhìn gương mặt ngây thơ non nớt, trong lòng nàng dâng lên niềm thỏa mãn. Ngay khi , bụng đột nhiên đạp một cái mạnh, khiến nàng giật .

Đưa tay áp bụng, cảm giác quen thuộc khiến lệ nóng chảy dài. Năm xưa, hài tử kịp đời mất, nay… hài tử trở về với nàng .

Nàng cúi đầu Ngữ Ninh, vuốt ve bụng lớn, lòng thầm hạ quyết tâm: Đời , nàng sẽ tận tâm tận lực, bảo hộ hai hài tử lớn khôn.

Hạt Dẻ Nhỏ

Tựa nơi giường, nàng tính toán bạc trong tay. Lúc Chiêu An xa để cho nàng hai lượng, giờ chỉ còn một lượng. Cộng với mười lượng bạc tuất hôm qua, kỳ thực cũng là lớn. Phải , thường dân quanh năm tiêu dùng đến hai lượng bạc.

Triệu Bạch Đào nào cam tâm chỉ sống ngày qua ngày trong nghèo khó. Nàng nghĩ kế sinh tài. Chỉ tiếc thể hiện tại bụng lớn, việc đều khó xoay. Đành chờ khi sinh xong, sẽ liệu.

Nghĩ , nàng dậy, định chuẩn cơm trưa. Trong bếp chỉ tìm ít đậu đũa phơi khô cùng một hũ dưa muối, nguyên chủ thích nên vẫn còn nguyên.

Lúc cúi cất kỹ hũ dưa, chẳng ngờ miệng bình sứ xước tay nàng. Máu chảy , thấm miếng ngọc ẩn trong cổ áo.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng lóe lên. Trước mắt nàng chợt hiện một bức cảnh tượng xa lạ…

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận