Triệu Bạch Đào định tâm thần, lập tức y phục cho Trình Trúc Nguyệt, khoác lên nàng bộ áo đang mặc, còn bản thì khoác bộ mới mua trong thêu phòng.
Nàng quầy, nhạt với tiểu nhị:
“Phiền ngươi giúp một chuyện.”
Nói đoạn, nàng khẽ chỉ sang đám tiểu đồng Ngô gia đang đối diện:
“Ngươi với bọn họ rằng, chúng sẽ chờ ở cửa .”
Tiểu nhị thấy bạc trong tay, tất nhiên vui vẻ gật đầu, vội vàng đáp ứng.
Triệu Bạch Đào gian , tiếp tục khoác y phục của Trình Trúc Nguyệt, dìu nàng cửa . Đến một chỗ vắng vẻ, nàng đặt Trúc Nguyệt dựa tường, chỉnh tư thế cho khó rõ mặt mày.
Sau đó, nàng lặng lẽ nấp trong góc tối.
Quả nhiên, một lát đám tiểu đồng Ngô gia vội vã chạy tới. Triệu Bạch Đào nửa che mặt, giơ tay chỉ về phía Trúc Nguyệt. Đám chút nghi ngờ, lập tức chụp bao tải trùm lấy vác .
Nàng lập tức trở gian, bộ y phục mới, thản nhiên bước ngoài.
Mà ngoài cửa thêu phòng, quả nhiên Tống Điền đang vòng vòng .
Thấy , Bạch Đào giả vờ chột , giọng run run:
“Tống đại ca… tới đây?”
Tống Điền quanh lưng nàng, thấy bóng dáng Trình Trúc Nguyệt, lập tức cau mày:
“Trình Trúc Nguyệt ?”
Bạch Đào thoáng run rẩy, dáng như sợ hãi:
“Tống đại ca, … thật sự …”
Tống Điền mặt đen như sắt, quát:
“Nói! Nàng ?”
Bạch Đào lùi một bước, giả bộ ép bức, rốt cuộc mới thở dài:
“Nàng … nàng cùng bọn tiểu đồng Ngô gia .”
Nói đoạn, nàng chỉ tay theo hướng bọn rời .
Tống Điền nghiến răng, hung hăng trừng mắt nàng một cái, sải bước đuổi theo.
Bạch Đào đó, chờ bóng khuất hẳn, môi mới nở nụ lạnh. Chuyện phía mặc tự lo, chỉ cần khiến Trình Trúc Nguyệt mất mặt đến tận xương tủy.
Đến khi nàng mang rau tới Mãn Nguyệt lâu, Vương chưởng quỹ sớm chờ ở đầu ngõ, hết ngó đông ngó tây.
Vừa thấy bóng nàng, ông vội bước tới:
“Bạch Đào, hôm nay muộn ?”
Nàng đáp:
“Hôm nay bận một chút, nhưng đồ ăn vẫn kịp chứ?”
Vương chưởng quỹ mới thở phào:
“Ừ, kịp, kịp. Ta chỉ sợ ngươi gặp chuyện .”
Một câu khiến lòng Bạch Đào ấm áp, nàng dịu dàng :
“Vương đại ca, , lo lắng .”
Vương Hữu Tài nhớ tới mấy ngày nàng hỏi thăm chuyện Ngô gia thiếu gia, hôm nay tới muộn, trong lòng vẫn còn chút sợ nàng rước phiền toái.
Sau khi cân rau xong, Bạch Đào lấy từ gùi một gói bột khoai:
“Vương đại ca, mang tới một thứ ho, chắc chắn bán chạy.”
Vương Hữu Tài mắt sáng rực, lập tức mời nàng hậu trù.
Nàng mẫu, đem bột khoai chế thành món miến khoai nấu thịt heo, cải trắng ninh miến. Hữu Tài nếm thử, gật gù tán thưởng:
“Thứ mềm trơn, dễ ăn, thật là vật mới lạ.”
Hai bên bàn bạc giá cả. Theo tính toán, năm cân khoai mới thể một cân miến, khoai giá hai văn một cân, còn miến nàng định giá mười lăm văn một cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-29.html.]
Hạt Dẻ Nhỏ
Hữu Tài sảng khoái gật đầu. Lần nàng chỉ đem theo hai cân, bán ba mươi văn.
Sau đó nàng hỏi:
“Vương đại ca, quanh đây trại nuôi heo ?”
Hữu Tài ngẫm nghĩ:
“Có quen một chỗ. Ngươi gì?”
Bạch Đào qua chuyện nhiều bã khoai cần xử lý.
Hữu Tài gật đầu:
“Được, sẽ giúp ngươi hỏi. Thứ đó họ chắc chắn dùng . Có tin tức, báo cho ngươi.”
Nàng cảm tạ một phen, mới rời Mãn Nguyệt lâu.
Hôm nay bận bịu lâu, bụng nàng cũng đói. Trên chợ, nàng gọi một bát mì, ăn ngon miệng.
Bỗng ngoài chợ xôn xao, một đám nha dịch xông qua, hướng thẳng về phía khác.
Người qua kẻ đều tò mò:
“Xảy chuyện gì ?”
Có kẻ lắc đầu, cũng hạ giọng thần bí:
“Ta từ Xuân Phong lâu qua, Ngô gia thiếu gia gặp chuyện .”
Nghe tới Ngô gia thiếu gia, Bạch Đào lập tức dựng tai.
Dân chợ cũng ồn ào:
“Ngô gia thiếu gia mà gặp họa? Chuyện lớn !”
Có thêm mắm muối:
“Nghe thương .”
Nói xong thì im bặt.
Đám càng thêm nóng ruột, ào ào kéo xem náo nhiệt.
Bạch Đào cũng vội ăn xong, chen lấn theo dòng .
Xuân Phong lâu vây kín. Nàng tìm một khe hở chui , giả vờ hỏi thăm:
“Thẩm thẩm, đây là chuyện gì ?”
Một phụ nhân lập tức thao thao:
“Ối chà, lớn chuyện ! Vừa một nam nhân xông Xuân Phong lâu, c.h.é.m thương Ngô gia thiếu gia. Giờ nha môn cũng tới .”
Người bên cạnh chen lời:
“Nghe Ngô gia thiếu gia chiếm đoạt thê tử , chẳng ngờ gặp kẻ cứng cựa.”
Lại hạ giọng mỉa mai:
“Nói cũng đáng đời. Ngô gia thiếu gia cậy là tiểu cữu tử của huyện lệnh, hại bao nữ tử .”
Nghe chừng từng mảnh, Bạch Đào hiểu rõ.
Nguyên lai, Tống Điền đuổi theo bọn tiểu đồng, một đường tới Xuân Phong lâu, mở từng gian tìm kiếm. Khi thấy Trình Trúc Nguyệt, thì nàng lột sạch, trong lòng Ngô gia thiếu gia.
Chuyện vốn trùng hợp. Ngô thiếu gia cả ngày phong lưu, Xuân Phong lâu vốn gian phòng bao lâu nay. Từ khi bọn tiểu đồng bắt Bạch Đào, hưng phấn vô cùng, còn cố ý dùng dược, chờ để khoe khoang mỹ nhân.
Nào ngờ, chờ mãi thấy bóng Triệu Bạch Đào, thuộc hạ vác một khác .
Khi bao tải mở , nhận Trình Trúc Nguyệt – vốn là nha trong phòng . Ngô phu nhân quản thúc nghiêm, cho động đến trong phòng . Trúc Nguyệt tuy vài phần nhan sắc, nhưng tới mức vì nàng mà đắc tội mẫu cùng .
Ngày Trúc Nguyệt nhiều tự dâng, đều chẳng thèm đếm xỉa.
Mãi đến khi nàng đuổi khỏi phủ, đó gặp nàng ở Hà Châu trấn, bên cạnh còn một nữ tử tuyệt sắc là Triệu Bạch Đào, từ đó mới để ý.