Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Bạch Đào giữa đông , cầm khăn khẽ lau khóe mắt, thanh âm nghẹn ngào:

“Các vị bá bá thẩm thẩm, tẩu tử tử trong thôn, phu quân Chiêu An của mới , bụng còn sinh, hôm qua tiêu cục đưa tới mười lượng bạc, là mạng của Chiêu An đổi về, về chính là mạng sống của mẫu nhi .

Ta trong đó phần phụng dưỡng cha nương, hôm nay nương bệnh nặng, lấy bạc trả tiền t.h.u.ố.c men. Vừa cũng thưa cùng nương, bạc tạm coi như vay, đợi khi sinh hạ hài tử, sẽ tìm cách trả.

Nào ngờ dứt lời, nhị tẩu xông hỏi bạc, còn phân rõ trắng đen định động thủ đ.á.n.h . Chẳng lẽ thấy góa bụa, phu quân còn, liền ức h.i.ế.p thế ? Nếu là như , chẳng bằng để theo Chiêu An mà cho .”

Lời dứt, dung nhan vốn xinh , nay thêm lệ thấm khóe mi, càng khiến thương xót.

Quả nhiên, phụ nhân chen lời:

“Bình An gia, ngươi đúng. Chiêu An mới mất, ngươi tẩu tử chẳng những che chở, còn định động thủ với đang mang thai, nếu xảy chuyện, gánh nổi?”

Người khác cũng xì xào:

đó, thể đ.á.n.h , còn là thai phụ?”

“Quá đáng !”

Lưu Quế Lan ngây . Bao năm qua, nàng từng thấy Triệu Bạch Đào nhiều đến thế. Trong mắt nàng, chỉ là một con hồ ly tinh, cả ngày nấp lưng Chiêu An. Không ngờ hôm nay cứng cỏi như .

Nàng c.ắ.n răng, quát:

“Triệu Bạch Đào, ngươi bớt càn, coi chừng xé rách miệng ngươi!”

Triệu Bạch Đào đầu, hướng về đám thôn phụ:

“Các vị xem, bịa đặt ?”

Điền Tam thấy tình thế chẳng , vội kéo tay Lưu Quế Lan, khẽ lắc đầu.

Lưu Quế Lan tức đến mức nghẹn lời, đành ngậm miệng.

Trên giường, Tống mẫu nhắm mắt, lòng uất nghẹn. Một đám đàn bà lắm lời, hết gây chuyện cãi , thực bà càng thêm phiền. Khổ cho Chiêu An, c.h.ế.t còn để trò cho thiên hạ.

Cuối cùng, bà chống gối gắt gỏng:

“Đủ ! Ta còn c.h.ế.t, việc trong nhà đến lượt các ngươi tranh chủ!”

Nói đoạn, bà mặt ngoài, hướng tới thôn nhân đang chật sân:

“Đã để chê . Thân khó nhọc, chẳng tiện khoản đãi, thỉnh chư vị về cả .”

Mọi vội an ủi:

“Người c.h.ế.t , sống cần trân trọng, tẩu tử nhớ dưỡng thần.”

Đang lúc , ngoài viện vang lên tiếng nam nhân trầm :

“Mọi tản thôi, đều là trò cả.”

Người liền nhường lối. Thì là Tống phụ.

Tống phụ một lời, ai nấy tiện nấn ná, lượt lui .

Trong viện chỉ còn trong nhà. Ánh mắt nghiêm nghị của Tống phụ quét tới Lưu Quế Lan cùng Điền Tam.

Hai sợ uy, bất giác cúi đầu.

“Thật mất mặt! Mau gọi các lang nhi về đây.”

Lúc , Tống Chí An và Tống Bình An đưa lang trung bốc thuốc, về liền gặp cảnh dân làng túa khỏi sân, lòng bất an, sợ nhà xảy chuyện. Vừa cửa, thê tử gọi :

“Cha tìm hai .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-5.html.]

Cả ba bước trong.

Tống phụ hai con trai, giọng nghiêm khắc:

“Sau quản chặt thê tử. Nếu còn tái diễn, tuyệt chẳng dung!”

Hai mờ mịt, liếc vợ, thấy hai nàng đều cúi đầu, đành vội vã gật đầu nhận tội.

Tống phụ trầm giọng:

“Thôi, đều ở đây, cũng mấy lời.

Tuy rằng chúng phân gia, song dù thế nào cũng là một nhà. Nay Chiêu An …”

Nói tới đây, thanh âm ông nghẹn , nặng nề hơn:

vẫn còn thê tử cùng nhi tử. Về , các con nhiều phần chiếu cố, dẫu cũng là cốt nhục Tống gia.”

Chí An cùng Bình An gật đầu:

“Cha, chúng con hiểu.”

Nghe lời đáp, Tống phụ đưa mắt Triệu Bạch Đào:

“Ngươi gả Tống gia, tức là Tống gia. Nay Chiêu An mất, ngươi còn trẻ, cũng kẻ vô lý, chẳng đạo lý bắt ngươi thủ tiết cả đời. một điều kiện: ngươi sinh hạ hài tử an . Sau nếu tái giá, hài tử sẽ ở Tống gia, chúng sẽ tự nuôi lớn.”

Triệu Bạch Đào khẽ nhíu mày. Bỏ hài tử, cũng thể. Trải qua một đời hôn nhân đầy vết thương, nay nàng chẳng còn chút hứng thú với nam nhân.

Nàng trầm giọng đáp:

“Cha yên tâm, con ý tái giá. Con của Chiêu An, sống là của Chiêu An, c.h.ế.t cũng là quỷ của Chiêu An. Con tuyệt rời xa các con. Hài tử ở , con ở đó.”

Lưu Quế Lan hừ lạnh:

“Nói thì , lừa quỷ còn . Nay Chiêu An còn, chẳng ai nuông chiều ngươi như tiểu thư nữa. Liệu ngươi chịu khổ ? Ta thấy chi bằng nhân lúc tuổi còn xuân, tìm nhà giàu mà , bằng chờ đến lúc bạc tiêu hết, ngươi vỗ m.ô.n.g bỏ , còn để hai hài tử chịu tội.”

Lời khiến cả nhà lặng im, ánh mắt đều dồn về phía Triệu Bạch Đào.

Tống phụ mặt trầm xuống:

“Bình An gia, bớt cái tâm tư !”

Lưu Quế Lan vội vàng tiếp:

“Cha, nhi tức tham bạc tuất của Chiêu An , chỉ là nghĩ cho hai hài tử. Nếu ngày Triệu Bạch Đào bỏ , hai hài tử còn chẳng khổ sở ? Bạc vẫn là hai vị lão nhân gia cầm giữ thì mới thỏa.”

Điền Tam cũng phụ họa:

“Nhị cũng chẳng sai. Tam vốn thế nào, đều rõ.”

Người trong phòng đều nhớ rõ, bao năm qua Triệu Bạch Đào chẳng hề động tay việc nhà, ngay cả xiêm y cũng do Chiêu An giặt giũ. Bữa cơm chỉ thêm chút khoai gạo trắng cũng nàng chê trách. Trong khi cả thôn ăn thóc lức, chỉ riêng nàng Chiêu An cho ăn gạo trắng.

Nay Chiêu An mất, còn ai nuông chiều? Nàng liệu chịu khổ? Nếu , bỏ con cũng chẳng việc hiếm.

Tống phụ vốn định chạm bạc tuất, dẫu phân gia, bản và lão nương vẫn còn khỏe mạnh, cũng chẳng tâm tư đoạt phần . Song nhị tức cùng đại tức , ông bắt đầu d.a.o động.

Hạt Dẻ Nhỏ

Triệu Bạch Đào dung mạo xinh , quen cực khổ, chuyện tái giá sớm muộn. Còn câu “sinh là của Chiêu An, c.h.ế.t là quỷ của Chiêu An”, ông chỉ coi là lời gió bay.

lúc , Tống mẫu dựa đầu giường, bấy lâu im lặng, cũng lên tiếng:

“Bạc, cứ để chúng giữ. Mỗi tháng, sẽ cho ngươi hai trăm văn tiêu dùng.”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận