Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô gia thiếu gia vốn sớm để tâm đến Triệu Bạch Đào, nhiều dò hỏi Trình Trúc Nguyệt xem nàng là ai. Lúc còn dám động thủ, vì Tống Chiêu An vẫn còn sống. Nay tin Tống Chiêu An c.h.ế.t nơi tiêu cục, tâm tư dơ bẩn nổi lên, càng thêm bức bách.

Không ngờ kịp động tay, Trình Trúc Nguyệt tự bày mưu tính kế, lợi dụng cơ hội để kiếm chút bạc. Trong lòng thiếu gia Ngô gia vốn càng quên Triệu Bạch Đào, nay chuẩn chu đáo, chỉ chờ giờ khắc .

Ai ngờ mở bao tải , thấy bên trong là Trình Trúc Nguyệt. Tâm tư cuồng nhiệt như dội gáo nước lạnh, nhưng lửa trong vẫn càng lúc càng bốc cháy. Lại thêm d.ư.ợ.c hiệu phát tác, Trúc Nguyệt mà cũng thấy vài phần mị lực, nhất thời kìm , liền lột sạch đè xuống.

Trình Trúc Nguyệt trong lúc dần dần tỉnh .

Đầu đau như búa bổ, mắt hoa hoa, kịp cảm thấy nam nhân ở . Đến khi tỉnh, nàng hoảng sợ phát hiện đó chính là Ngô thiếu gia.

Thoạt đầu, nàng tưởng đang mộng. Trước nàng quả mưu đồ trèo lên giường của Ngô thiếu gia, dù chỉ , cũng còn hơn gả cho kẻ thô phác như Tống Điền. Chẳng qua Ngô phu nhân quản giáo nghiêm khắc, khi nàng tâm tư liền đuổi khỏi Ngô phủ, cuối cùng nàng mới bất đắc dĩ gả cho Tống Điền.

Sau khi thành , nàng cũng hiểu rõ Tống Điền vốn ghen tuông, nếu nàng từng nha trong phủ Ngô gia, còn ý với Ngô thiếu gia, e là chẳng dung tha. Về , nàng sớm dẹp bỏ vọng tưởng . Lần nàng chỉ nghĩ mượn chuyện Ngô thiếu gia mê luyến Triệu Bạch Đào để kiếm chút lợi, cải thiện ngày tháng trong nhà.

cảm giác nơi thể ngày càng rõ ràng, khiến nàng kinh hãi. Đây nào mộng, rõ ràng là thực cảnh! Ý nghĩ duy nhất thoáng hiện trong đầu nàng: Nếu Tống Điền , thì đây?

Càng nghĩ, càng sợ, nàng liền giãy giụa kịch liệt.

Ngô thiếu gia vốn d.ư.ợ.c phát, thấy nàng giãy dụa, hứng thú càng dâng trào, nhạt :

“Dâm phụ, ngoan ngoãn hầu hạ gia, ăn ngon mặc , đều chẳng thiếu ngươi.”

Trình Trúc Nguyệt đẩy , trong lòng thầm hận, chắc chắn đây là thủ đoạn của Triệu Bạch Đào. Nàng run rẩy cầu khẩn:

“Thiếu gia… xin đừng thế …”

Ngay khoảnh khắc , cửa phòng bỗng “rầm” một tiếng đá tung.

Tống Điền đỏ mắt xông , trong tay cầm chặt con d.a.o bổ củi. Trên giường, hai thể trần trụi quấn lấy , mà nữ nhân chẳng chính thê Trình Trúc Nguyệt của thì còn ai?

Hai kẻ giường kinh hãi, đồng loạt đầu .

Đôi mắt Tống Điền đỏ rực, gân xanh nổi cộm, gào lớn:

“Ta liều mạng với các ngươi!”

Hắn vung d.a.o xông tới.

Trình Trúc Nguyệt sợ hãi lùi về góc giường, thể lõa lồ chẳng kịp che đậy. Ngô thiếu gia cũng sợ hãi, ôm đầu chạy loạn, vật vốn hùng hổ nay cũng mềm oặt, rụt hết .

Tống Điền vốn sức lực sung mãn, còn Ngô thiếu gia tửu sắc ăn mòn, nào đối thủ. Chỉ một thoáng c.h.é.m trúng, m.á.u tươi vọt , nhuộm đỏ cả phòng.

Tống Điền như phát điên, c.h.é.m một đao một đao.

Ngô thiếu gia lăn lộn bò ngoài cửa, kêu t.h.ả.m thôi. Tống Điền vẫn đuổi theo. Trình Trúc Nguyệt thấy , hoảng loạn lao xuống giường, kịp mặc y phục, nhào tới ôm lấy :

“Tống Điền, đừng! Đừng g.i.ế.c , sẽ… sẽ mất mạng đó!”

Hạt Dẻ Nhỏ

Lời dứt, Tống Điền xoay , bàn tay to lớn siết chặt lấy cổ nàng, nghiến răng gầm gừ:

“Tiện phụ giữ phận! Ta bóp c.h.ế.t ngươi!”

Bàn tay như gọng kìm, thở nàng lập tức chặn, mặt đỏ bừng, mắt trợn ngược, hoảng sợ đến cực điểm.

lúc , đám tiểu đồng Ngô gia hớt hải xông .

Một gian phòng là máu, mùi tanh nồng nặc khiến dựng tóc gáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-30.html.]

Bọn họ vốn nghĩ thiếu gia đang vui thú, chẳng dám quấy rầy, còn xuống uống rượu chờ ban thưởng. Ai ngờ mới uống một chén, lầu tiếng kêu thất thanh, vội vã chạy lên, liền bắt gặp cảnh tượng kinh hoàng.

Ngô thiếu gia mẩy bê bết máu, run rẩy chỉ gian phòng. Cả đám xông , mới thấy Tống Điền đang bóp cổ Trình Trúc Nguyệt.

Chúng ùa lên khống chế, mới giải cứu nàng.

Ngay đó, báo quan thì chạy báo quan, kẻ tìm lang trung thì lập tức mời lang trung.

Trong một góc khuất, Triệu Bạch Đào bình thản xem náo nhiệt, trong lòng thầm nghĩ: Tuy Tống Điền vô tội kéo , nhưng phu thê đồng thể, cũng chẳng quản nổi nhiều như thế. Kết cục , coi như là công đạo cho .

Không lâu , nha dịch đến, trói Tống Điền cùng Trình Trúc Nguyệt áp giải ngoài.

Trình Trúc Nguyệt y phục tả tơi, thần sắc như hồn vía bay mất. Khi ngang qua Bạch Đào, như quỷ thần xui khiến, đột ngột ngẩng đầu, gào rống thất thanh:

“Triệu Bạch Đào! Triệu Bạch Đào!”

Tiếng thét chói tai, ánh mắt dữ tợn, hệt như lột da ăn thịt.

Nha dịch quát lớn, quất cho nàng một roi:

“Câm miệng! An phận cho !”

Xuân Phong lâu náo loạn, hầu hớt hải khiêng Ngô thiếu gia lên xe ngựa, quát giục phu xe:

“Mau, chạy thẳng về huyện thành!”

Triệu Bạch Đào thấy thế, thầm hài lòng, gót bỏ .

Đến đầu trấn, xe bò của Tống đại gia chờ sẵn. Nghe phong thanh chuyện Trình Trúc Nguyệt, ông chỉ thở dài, hỏi gì thêm, quất roi cho bò .

Trên xe, mấy cùng thôn đưa mắt , rốt cuộc một đại thẩm mở miệng:

“Bạch Đào , hôm nay chẳng con cùng Trúc Nguyệt ? Sao xảy chuyện lớn thế ?”

Triệu Bạch Đào cúi đầu, khẽ thở dài:

“Thẩm thẩm, con cũng rõ. Lúc đầu chúng con cùng thêu phòng, Trúc Nguyệt còn việc, liền tách . Nghe tin , lòng con cũng đau xót, chẳng sẽ thế nào nữa…”

Nói xong, nàng nhắm mắt, như nỡ :

“Có lẽ trong đó điều hiểu lầm, Trúc Nguyệt vốn như …”

Các thẩm thế liền bàn tán rôm rả.

“Hiểu lầm gì ? Trước nay ả vốn chẳng an phận, giờ Tống Điền bắt gặp, còn thể thế nào nữa?”

“Nghe Ngô thiếu gia thương nặng, đưa thẳng về huyện, e rằng Tống Điền khó mạng.”

Triệu Bạch Đào nhắm mắt, nép góc xe, chẳng thêm lời nào. Trong lòng nàng thầm tính toán, việc nhất định rửa sạch hiềm nghi .

Nàng càng nghĩ càng thận trọng, sợ chỗ nào để lộ sơ hở.

Mà nàng , ngay lúc , một ánh mắt âm thầm dõi theo bóng lưng nàng rời

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận