Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong sân, Triệu Bạch Đào đang lúi húi chăm mấy luống rau. Nàng nhận linh tuyền quả nhiên diệu dụng, mỗi ngày chỉ cần tưới chút ít, rau xanh liền mọc cao lớn, non mướt. Mới mấy ngày, ruộng rau tươi hơn hẳn lúc . Ăn thử, hương vị cũng ngon hơn loại rau khác, đến nỗi Ngữ Ninh mấy hôm nay cơm nước đều tăng lên.

Đang lúc bận rộn, bỗng ngoài cổng tiếng gõ. Ngữ Ninh cất giọng non nớt:

“Là ai đó?”

Bên ngoài vang lên giọng Tống mẫu:

“Là đây.”

Triệu Bạch Đào thế thoáng giật , vội vàng chạy mở cổng:

“Nương, tới đây?”

Ngữ Ninh thấy Tống mẫu, liền rụt trốn lưng mẫu .

Thấy cháu gái như thế, lòng Tống mẫu chua xót. Bà gắng nặn nụ , khẽ gọi:

“Ninh nhi, vẫn còn giận nãi nãi ?”

Ngữ Ninh chẳng một lời, cứ nép lưng mẫu .

Triệu Bạch Đào , khom dỗ dành:

“Ninh nhi ngoan, mau gọi một tiếng nãi nãi .”

Ngữ Ninh miễn cưỡng mấp máy:

“nãi… nãi ”

Tống mẫu ngờ Triệu Bạch Đào dạy con như thế, bất giác nở nụ , lấy từ trong n.g.ự.c một gói mứt đưa cho hài tử:

“Đây, cho Ninh nhi.”

Ngữ Ninh lập tức mỉm , ôm gói mứt, ngọt ngào “tạ ơn nãi nãi”, lon ton chạy trong nhà.

Triệu Bạch Đào vội mời:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Nương, mời trong.”

Nàng khép cổng .

Tống mẫu quan sát. Thấy sân viện quét tước sạch sẽ, tinh tươm hơn hẳn lúc , bà thầm lấy lạ. Đến khi trông thấy vườn rau xanh mướt, bà càng giật . Khi xưa nơi cỏ dại mọc um tùm, nay chỉ vài ngày xanh non tươi , thậm chí còn mướt hơn rau do Tống phụ – mấy chục năm gieo trồng – trồng .

Trong lòng bà lóe chút nghi hoặc, Triệu Bạch Đào một lượt, thấy nàng vẫn như thường, liền kìm , chỉ thuận miệng hỏi:

“Rau mọc quá, đều do ngươi tự chăm cả ư?”

Triệu Bạch Đào vốn tính đem rau bán lấy bạc, tất nhiên cho Tống gia . Nàng mỉm gật đầu:

“Thấy bỏ hoang cũng tiếc, liền sửa sang . Ta cũng chẳng dám để bản rỗi rãi, rỗi thì tâm trí nghĩ ngợi linh tinh.”

Lời , quả khiến Tống mẫu chạnh lòng, nhớ nhi tử Chiêu An, mắt đỏ hoe. Triệu Bạch Đào vội lái sang chuyện khác:

“Nương, thể khá hơn ? Hôm nay qua đây hẳn là việc?”

Tống mẫu gắng gượng tinh thần:

“Khá nhiều . Ta tới xem ngươi, bụng cũng lớn dần, chuyện sinh nở cần chuẩn sớm.”

Triệu Bạch Đào lập tức đáp:

“Áo quần Ninh nhi ngày con giặt cả, định mua thêm ít vải bông, may tã lót cho hài tử.”

Nói , nàng dẫn bà phòng, đem chăn bọc, áo quần cũ của Ninh nhi cho xem. Đồ cũ còn , chỉ tã lót ố vàng, nàng chẳng dùng .

Tống mẫu khẽ mím môi. Trong mắt bà, quả nàng vẫn còn dáng vẻ tiểu thư, “Tã lót chẳng cần mới, tìm vải cũ xé , bên trong nhét ít rêu khô, dùng cũng . Bao hài tử trong nhà đều cả.”

Triệu Bạch Đào cau mày, trong trí nhớ mơ hồ hiện cảnh năm xưa vì việc mà từng cùng Chiêu An cãi cọ, về chính Chiêu An mua vải bông may tã cho con.

Tống mẫu cũng nhớ tới chuyện cũ, nét mặt thoáng sượng, liền đổi giọng:

“Tùy ngươi thôi. về thêm một tiểu hài tử, bạc trong nhà cũng nên chắt chiu.”

Triệu Bạch Đào ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-11.html.]

dạo khắp nơi, thấy chuẩn cũng tươm tất cả, song vẫn thật yên tâm.

Triệu Bạch Đào chợt :

“Nương, mai con định lên trấn mua chút đồ. Ninh nhi xin nhờ nương trông một ngày.”

Tống mẫu hoảng hốt:

“Ngươi bụng to thế, một trấn? Nhỡ xảy điều chi thì ?”

Triệu Bạch Đào vội xua:

“Không , con bộ thôi.”

“Ngươi bụng vượt mặt, nổi. Cần chi mua, cứ đưa , nhờ mang về, hoặc ngươi.”

Triệu Bạch Đào nghĩ , quả thật tiện. Nàng vốn định tìm tửu lâu nào mua rau, nhưng xem chờ sinh xong mới tính. Nàng do dự chốc lát, liệt kê một danh mục, giao cho Tống mẫu:

“Vậy phiền nương giúp con. Đây là những thứ cần mua, bạc con đưa .”

Tống mẫu chữ, Triệu Bạch Đào liền :

“Mè đen một cân, đường đỏ hai cân, hồ đào hai cân, vải bông một xấp…”

Liệt kê xong một loạt, Tống mẫu mà tròn mắt:

“Ngươi lấy chi lắm thứ thế, e tốn nhiều bạc.”

Triệu Bạch Đào sợ bà trách, vội :

“Nếu … con tự cũng .”

Tống mẫu hừ nhẹ, đảo mắt:

“Ngươi thì hài tử trong bụng tính ? Được , mua cho ngươi.”

Dứt lời liền cầm danh mục thẳng.

Triệu Bạch Đào vội gọi với theo:

“Nương, bạc đây.”

Tống mẫu nhận lấy, mặt sa sầm, mất.

Triệu Bạch Đào chẳng để tâm thái độ , miễn bà chịu mua là đủ.

Xử lý xong, lòng nàng nhẹ nhõm, ngoái thấy Ngữ Ninh còn nấp trong cửa, nàng vẫy tay:

“Ninh nhi, đây.”

Ngữ Ninh rụt rè bước tới:

“Nương .”

“Vẫn còn giận nãi nãi ư?”

Ngữ Ninh khẽ lắc đầu, mắt hoe đỏ, song chẳng .

Triệu Bạch Đào xót xa ôm lấy con:

“Hôm đó nãi nãi bệnh, nhớ cha con , mới ôm con mà . Ninh nhi chớ giận nãi nãi nữa, chăng?”

Ngữ Ninh rưng rưng:

“Ninh nhi cũng nhớ cha… giận nãi nãi nữa.”

Triệu Bạch Đào khẽ vuốt tóc con, mỉm :

“Ninh nhi ngoan lắm.”

Vài hôm nay, nàng bộ nước trong nhà bằng linh tuyền, quả nhiên Ninh nhi tóc tai cũng bóng mượt hơn. Gà trong sân cũng ngày ngày đẻ trứng, nàng đem cất cả trong gian, để dành lúc ở cữ ăn bồi bổ. Nàng còn tính sang Giang bá mẫu mua thêm ít thịt, gan, dày lợn… đem cất , dùng dần.

Chiều hôm , quả nhiên Tống mẫu mang theo một đống bao lớn túi nhỏ, bước viện.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận