Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng, hai đều lặng im.

Tống mẫu Triệu Bạch Đào ngủ, xoay một cái, nhẹ giọng thở dài:

“Khổ cho ngươi .”

Triệu Bạch Đào khẽ giật . Nàng vốn chẳng thấy chi là khổ, song nghĩ đến nguyên chủ , hẳn là khổ cực vô cùng.

Tuổi xuân qua mất phu quân, một nuôi hai nữ nhi. Nếu nàng đến, e rằng với tính tình yếu mềm thuở , nguyên chủ cũng chẳng chống đỡ bao lâu.

“Không khổ. Chỉ mong việc tối qua khiến những kẻ ôm tâm tư bất chính dập tắt ý nghĩ mà thôi.”

Tống mẫu buông một tiếng thở dài. Nhớ đến trưởng tử mất, nơi lồng n.g.ự.c bà vẫn đau nhói. Ngày xưa Tống Chiêu An còn sống, chỉ cần thấy thê tử kim đ.â.m trúng tay, cũng đau lòng yên. Nay nếu thấy thê tử vì bảo hộ chính và hai hài tử mà cầm đao c.h.é.m , hẳn là cũng phát điên.

Song ích gì? Chiêu An còn, Triệu Bạch Đào chẳng thể kiên cường lên.

Cả hai cuối cùng chẳng thêm gì, dần dần chìm giấc ngủ mơ hồ.

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Triệu Bạch Đào tiếng của hài tử đ.á.n.h thức.

Tống Ngữ Niệm lẽ đói bụng, đang ê a nhè. Nàng mở mắt liền thấy Tống Ngữ Ninh đang bắt chước lớn, bàn tay nhỏ bé vỗ nhè nhẹ lên , còn chu môi thì thầm:

“Muội , đừng , đừng đ.á.n.h thức Nương.”

Nhìn bộ dạng già dặn non nớt , Triệu Bạch Đào nhịn nở nụ .

lúc , Tống mẫu bước .

“Dậy ? Mau ăn điểm tâm, bên từ đường chắc cũng sắp khai hội. Ta về một chuyến.”

Triệu Bạch Đào gật đầu:

“Đa tạ nương. Người dùng cơm ? Hay mang phần về cho cha?”

Tống mẫu phất tay:

“Ngươi đừng lo, cha ngươi tự lo liệu . Mau dậy dùng cơm cùng bọn nhỏ .”

Nói bà tiến đến xem hai đứa cháu gái, thấy chúng vô sự mới rời .

Triệu Bạch Đào tiên ôm Tống Ngữ Niệm cho b.ú sữa, chờ con ăn no mới đặt chiếc giường gỗ nhỏ, dẫn Tống Ngữ Ninh rửa mặt chải đầu, cùng ăn sáng.

Bát cơm đặt xuống, gốc đại thụ liền vang lên tiếng chuông.

Triệu Bạch Đào đó là hiệu lệnh tập hợp, liền bế Tống Ngữ Niệm, dắt Tống Ngữ Ninh thẳng đến từ đường.

Trên đường, ít đưa mắt nàng.

Nàng đều nở nụ đáp lễ, khẽ gật đầu.

 

Đến nơi, chỉ thấy Lý chính sẵn.

Trên mặt đất quỳ một nam nhân, cánh tay đầy vết thương.

Triệu Bạch Đào cau mày, chẳng chính là kẻ đêm qua xông viện nàng ?

Không ngờ Lý chính tay nhanh đến thế.

Nàng bước , Tống mẫu đón lấy hài tử trong tay nàng, thấp giọng :

“Tối qua cha ngươi cùng đại ca, nhị ca ngươi vẫn canh giữ ở núi. Sáng nay bắt gặp kẻ lén lút, liền bắt sống. Ngươi xem đúng chăng?”

Triệu Bạch Đào , trong lòng dâng lên một tầng ấm áp. Đêm qua trời tối, giá lạnh, bọn họ mà vẫn gắng sức giữ núi. Nàng kỹ một phen, gật đầu với Tống mẫu:

, chính .”

Chẳng mấy chốc, dân làng tụ tập đông đủ, trong ngoài từ đường chật ních. Ai nấy thấy kẻ đều xì xào bàn tán.

Lý chính gõ trống trong tay, cao giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-19.html.]

“Mọi yên lặng!”

Tiếng ồn ào liền lắng xuống.

Lý chính gọi Triệu Bạch Đào :

“Triệu thị, ngươi xem, đêm qua chính là ?”

Triệu Bạch Đào thản nhiên gật đầu:

“Không sai, chính là .”

Lý chính sang quát hỏi:

“Nhị Lựu tử! Ngươi đêm qua xông viện Triệu thị chăng?”

Nghe tên , Triệu Bạch Đào trong ký ức nguyên chủ lập tức nhớ . Lúc nàng mới về Tống gia thôn, kẻ từng dòm ngó dâm tà, Tống Chiêu An đ.á.n.h cho một trận nên mới yên lặng.

Nhị Lựu tử ngẩng đầu, mắt đầy hung ác:

“Lý chính đại nhân, oan! Là nàng câu dẫn . Nếu , dù cho cho mười cái lá gan, nào dám?”

Triệu Bạch Đào liếc , thấy mặt thâm tím, hẳn là đ.á.n.h qua một trận.

Vừa dứt lời, dân thôn xì xào:

“Sao thể? Triệu Bạch Đào nào thèm để mắt tới .”

“Nếu quả thật nàng câu dẫn, cớ c.h.é.m ? Rõ ràng vu hãm.”

lúc , một giọng nữ chua ngoa vang lên:

“Chuyện cũng chắc. Ta thấy Triệu Bạch Đào là loại rời nam nhân chẳng nổi. Tống Chiêu An còn, nàng chẳng liền câu dẫn kẻ khác?”

Triệu Bạch Đào ngẩng mắt , chẳng Trình Trúc Nguyệt .

Nàng lạnh lùng trừng mắt, khiến đối phương chột cúi đầu, cố gắng ngẩng mặt, khẩy thách thức.

Triệu Bạch Đào lười để ý, sang Nhị Lựu tử, phỉ nhổ một tiếng:

“Ngươi điên chăng? Khi nào câu dẫn ngươi? Ngươi tưởng phu quân mất, ngươi liền cơ hội? Ngươi tự soi , là ngọc thạch tinh khiết, còn ngươi chẳng khác chi hòn đá bẩn trong hố xí. Ta thèm khát ngươi chỗ nào? Là mùi hôi thối ngươi, là hai cái u ghê tởm mọc cổ ngươi?”

Dứt lời, nàng còn bật khinh miệt, khiến đám đông ầm lên.

Nhị Lựu tử mặt đỏ tía tai. Hắn vốn vì cổ hai khối u từ nhỏ mà gọi là Nhị Lựu tử, chẳng bao giờ tìm thê tử. Nay Triệu Bạch Đào lấy nhược điểm châm chọc, liền nổi giận, định nhào tới.

Tống Chí An nhanh chân tung một cước, đá lăn .

Nhị Lựu tử vốn thương, thêm đói rét, sức lực chẳng còn bao nhiêu, giờ thêm một cước, chỉ rên rỉ mặt đất.

Dân chúng càng thêm bàn tán:

là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga! Nhìn Bạch Đào như tiên tử, cái bộ dáng , đúng là chuyện nực .”

“Phải, mơ giữa ban ngày!”

Lý chính khoát tay hiệu im lặng, trầm giọng:

“Nhị Lựu tử, ngày thường ngươi trộm gà bắt chó, còn nể mặt song ngươi mà bỏ qua. Nay dám xông nhà góa phụ, ý đồ bất chính. Nếu tha cho ngươi, chỉ e dân Tống gia thôn ai đồng ý.”

Nhị Lựu tử sự tình nghiêm trọng, liền dập đầu liên hồi:

“Lý chính, xin tha cho một , ma quỷ che mắt, quyết chẳng dám nữa.”

Lý chính đưa mắt Triệu Bạch Đào, sang Tống phụ.

Tống phụ bước lên, giọng nghiêm nghị:

“Nhị Lựu tử, ngươi đêm qua điều , hôm nay còn vu khống tam tức phụ của . Người như ngươi, Tống phụ quyết chẳng dung! Mau cút khỏi Tống gia thôn, từ nay chớ để thấy mặt nữa.”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận