Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tách khỏi Triệu Bạch Đào, Trình Trúc Nguyệt liền tìm đến phủ Ngô gia, ai ngờ Ngô thiếu gia ở nhà. Vốn tưởng chuyến công cốc, nào ngờ bắt gặp tiểu đồng của ở ngoài chợ, bèn lén lút theo , tìm một góc hẻm thương nghị. Nào ngờ lời lọt hết tai Triệu Bạch Đào.

“Triệu Bạch Đào mỗi ngày tất sẽ trấn một , chỉ cần các ngươi mai phục nơi cửa trấn, ắt cơ hội tay.”

“Giờ phu quân nàng c.h.ế.t, chính là lúc dễ bề hành sự.”

Tiểu đồng vốn chuyên lo việc tìm nữ tử xinh cho Ngô thiếu gia. Nay cơ hội hiếm , đểu, nghĩ bụng chỉ cần đem Triệu Bạch Đào – mà thiếu gia ngày đêm thèm khát – dâng đến giường, tất sẽ ban thưởng hậu hĩnh.

Hắn lập tức đáp lời:

“Ngươi cứ an tâm, việc giao cho , cam đoan đó. Đến khi , thiếu gia nhất định chẳng bạc đãi ngươi.”

Nghe thế, Trình Trúc Nguyệt trong mới bớt lo, dặn:

“Làm việc cẩn thận, chớ để lộ là do bẩm báo.”

Tiểu đồng dâm đãng, thò tay sờ má nàng:

“Yên tâm, tự chừng mực.”

Trình Trúc Nguyệt khẽ né, song cuối cùng vẫn để chạm một phen.

Triệu Bạch Đào rõ rành rẽ, kịp phát giác lặng lẽ rời .

 

Khi Trình Trúc Nguyệt vội vàng chạy cửa trấn, xe trâu về thôn chuẩn xong. Triệu Bạch Đào trong góc, thèm liếc nàng một cái.

Trình Trúc Nguyệt trong lòng hừ lạnh:

“Cho ngươi đắc ý thêm dăm bữa thôi.”

Mà Triệu Bạch Đào lúc đang nghĩ đối sách. Khi trở Tấn Nguyệt Lâu, nàng từng cẩn thận dò hỏi Vương chưởng quỹ về con Ngô thiếu gia. Vừa xong, sắc mặt Vương chưởng quỹ liền biến đổi:

“Bạch Đào, chẳng lẽ ngươi tên đó để mắt tới ?”

Triệu Bạch Đào khẽ lắc đầu:

“Hôm nay chỉ ít lời đồn, nên tới hỏi thăm, phòng ngừa hậu họa.”

Vương chưởng quỹ thở dài:

“Ngô thiếu gia là kẻ nổi danh tiểu bá vương, là tiểu cữu tử của huyện lệnh đại nhân, ở Hà Châu trấn ngang dọc ai quản nổi. Nữ tử nào rơi tay , từng ai thoát khỏi móng vuốt. Ngươi gặp , nhất định tránh xa, việc đưa rau thể để nhà .”

Triệu Bạch Đào xong chau mày. Tránh một ngày, chẳng lẽ cả đời cũng trốn? Nàng còn tính chuyện bán bún khoai lang, thể cứ mãi lẩn tránh? Huống chi nay Trình Trúc Nguyệt thêm dầu lửa, e rằng Ngô thiếu gia tất sẽ tay.

Nàng đa tạ hảo ý của Vương chưởng quỹ, rời khỏi tửu lâu, trong lòng nặng trĩu.

 

Xe trâu lắc lư, ai nấy đều ôm riêng tâm sự. Chẳng mấy chốc về đến Tống gia thôn.

Triệu Bạch Đào gạt tâm tư, trở về sân viện, gặp Tống mẫu, như thường ngày cùng chuyện trò, chia cho nàng ít điểm tâm do Tấn Nguyệt Lâu biếu.

Tống mẫu còn nhớ món bún khoai lang hôm , liền hỏi:

“Bạch Đào, thứ ngày mai thể ?”

Triệu Bạch Đào ngẫm nghĩ:

“Đợi thêm ít ngày, dụng cụ còn sẵn.”

Kỳ thực, dụng cụ đầy đủ, chỉ là nàng giải quyết chuyện Ngô thiếu gia .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-26.html.]

Tống mẫu để ý, dậy cáo từ. Triệu Bạch Đào lúc mới nhớ đến việc tặng nàng ít bánh bún khoai. Nàng bèn lấy mấy tấm, đưa tận tay:

“Nương, mang về mà nếm thử. Cách đơn giản lắm, ngâm qua nước bỏ chung nồi hầm với cải trắng là .”

Tống mẫu cũng chẳng khách khí, nhận lấy mà về.

 

Triệu Bạch Đào cho hài tử b.ú xong, vội vàng chút cơm nước, dỗ hai hài tử ngủ đóng cổng viện, một tiến gian.

Quả nhiên, ở đó nàng thấy mệt mỏi, đầu óc minh mẫn hơn hẳn. Vừa bước , thấy Lục Bảo đang rỉa lông, thấy nàng thì lập tức bay , ríu rít:

“Chủ nhân, chủ nhân!”

Triệu Bạch Đào bật , đùa cùng nó một lát, xuống bên dòng suối, tiện tay ngắt cọng cỏ bỏ miệng nhai.

Lục Bảo nghiêng đầu hỏi:

“Chủ nhân tâm sự ư?”

Triệu Bạch Đào khẽ thở dài:

“Quả thực gặp chút phiền toái, để tính kế mới quyết định.”

Lục Bảo an tĩnh đậu bên nàng, quấy rầy. Nước suối róc rách, gió nhẹ lướt qua, ánh dương chan hòa rải xuống và chim, cảnh tượng khoan thai an nhàn.

Triệu Bạch Đào dần dần chủ ý, khóe môi nhếch lên.

Lục Bảo thấy thế reo lên:

“Chủ nhân nghĩ đối sách ư?”

Triệu Bạch Đào gật đầu, nô đùa cùng nó một hồi mới khỏi gian.

Nàng trông thấy hai hài tử vẫn ngủ say. Niệm nhi chẳng mơ thấy gì, miệng còn khanh khách. Triệu Bạch Đào mà trong lòng cũng ấm áp, tràn đầy nghị lực.

Nàng nhân lúc hai con dậy, liền đem mấy bộ y phục cũ xé thành sợi nhỏ, bện thành dây thừng, cắt vải gai thành từng mảnh lớn, giặt sạch sẽ đem phơi.

lúc , Ninh nhi tỉnh dậy. Nay bé thể tự mặc áo, xong xuôi liền chạy sân, thấy nương đang hong vải, liền gọi:

“Nương!”

Triệu Bạch Đào đầu dịu dàng:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ninh nhi tỉnh ư?”

Bé gật đầu, chạy ôm chầm. Triệu Bạch Đào bế con lên, mỉm :

“Chúng cùng xem tỉnh nào?”

Ninh nhi gối lên vai nương, ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ tỉnh ngủ mà ngây thơ đáng yêu.

Quả nhiên, buồng thì thấy Niệm nhi cũng thức, đang ngọ nguậy tay chân líu lo rõ lời.

“Niệm nhi!”

Nghe tiếng nương, tiểu hài tử đầu, rạng rỡ.

Triệu Bạch Đào đặt Ninh nhi lên giường, áo cho Niệm nhi, cho b.ú xong, mới bế cả hai ngoài. Nàng , chuyện sắp tới với Ngô thiếu gia, chuẩn thật chu mới .

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận