Tống mẫu thấy trong tộc đều tới, liền dặn Điền Tam:
“Ngươi đưa Ninh nhi sang lão trạch, để nó cùng Xuân nhi ở một chỗ.”
Tống Ngữ Ninh ngẩng đầu mẫu .
Triệu Bạch Đào nắm lấy bàn tay nhỏ bé, dịu dàng dặn dò:
“Ninh nhi ngoan, sang đó , đợi trời sáng trở về thăm nương.”
Ninh nhi bước mà cứ đầu liên tục. Sắp đến cửa, nàng bé nhào trở , ôm chặt lấy đùi Triệu Bạch Đào:
“Nương, nhất định bình an.”
Nhìn thấy mẫu đau đớn như , Ninh nhi trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Triệu Bạch Đào gắng gượng , trấn an:
“Đi , nương sẽ cố gắng.”
Điền Tam lúc mới dẫn tiểu hài tử .
Mã đại nương dứt khoát về nhà, bên cạnh:
“Bạch Đào, mau xuống, giữ sức, lát nữa mới khí lực sinh con.”
Cơn đau bụng dồn tới, Triệu Bạch Đào nắm lấy mép giường, thở dốc dồn dập. Lúc , cho dù trong lòng còn đầy bất mãn, Lưu Quế Lan cũng thể khoanh tay , bước đến đỡ nàng.
Đợi cơn đau qua , Triệu Bạch Đào mới thều thào:
“Còn sớm, một chút thì dễ sinh hơn.”
Lưu Quế Lan bĩu môi:
“ là ngược.”
Triệu Bạch Đào chỉ khẽ mỉm , chẳng biện giải.
Không lâu , Tống mẫu bưng một bát trứng gà đường đỏ:
“Ăn , lát nữa mới sức mà rặn.”
Triệu Bạch Đào ngoan ngoãn xuống ăn, bốn quả trứng đều nuốt hết sạch.
Bên ngoài, Tống Trí An và Tống Bình An mời bà đỡ cùng lang trung tới.
Lang trung bắt mạch cho nàng:
“Mạch tượng , còn một chốc nữa mới sinh, chớ vội.”
Bà đỡ cũng sờ bụng, xem cung khẩu, gật đầu, lời y như .
Bà đỡ liền sai Tống mẫu nhóm lửa nấu nước, chuẩn đồ cần dùng.
Trời dần hửng sáng, cơn đau càng lúc càng dồn dập, mồ hôi ướt đẫm cả .
“Á, mau đỡ lên giường!”
Nàng cảm giác bụng trĩu nặng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Cả nhà cuống cuồng dìu nàng lên sản sàng.
Bà đỡ kiểm tra , mừng rỡ hô:
“Sắp , sắp ! Khi hô, ngươi dốc hết sức.”
Tống mẫu và Mã đại nương ở hai bên phụ giúp, đồng thanh động viên:
“Dùng sức! Mau dùng sức!”
Triệu Bạch Đào hai tay bấu chặt chăn đệm, mười ngón tái nhợt. Trán ướt đẫm mồ hôi, tóc dính bết, run rẩy. Nàng thầm cảm tạ trời xanh cho cơ hội , nhưng nỗi đau quả thật khiến nàng như hồn vía lìa.
“Dùng sức, đầu hài tử !”
Tiếng bà đỡ vang lên, dồn dập khích lệ.
Một khắc , tựa như đôi bàn tay vô hình hung hãn siết chặt bụng nàng, từng đợt từng đợt đau như xé ruột gan. Nàng cố gắng hít sâu, vận hết khí lực cuối cùng.
Chỉ thấy một luồng nóng rực trào , thể căng cứng bỗng chùng xuống. Ngay đó, tiếng non nớt vang lên, trong khoảnh khắc, mỏi mệt dâng tràn mà khóe môi nàng cong lên, nụ như nắng sớm.
“Ra , ! Chúc mừng, là một nữ nhi, còn xinh xắn.”
Thanh âm bà đỡ truyền khắp phòng.
Triệu Bạch Đào gắng gượng nghiêng đầu, nữ hài tay bà đỡ. Da dẻ trắng hồng, ngũ quan tinh tế, thanh và to. Nàng thỏa mãn , nhắm mắt, chìm giấc ngủ mê man.
Tống mẫu trong lòng ngổn ngang. Bà trách ông trời bất công: tam lang Chiêu An mất, nay sinh nữ nhi, nhánh hương hỏa chẳng đứt đoạn ? Gương mặt bà tối sầm, vô thức né tránh khi bà đỡ đưa hài tử cho.
Bà đỡ là trong thôn, hiểu rõ tâm tư, khẽ kéo tay áo Tống mẫu:
“Muội tử, nữ nhi cũng là phúc, cũng chỗ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-13.html.]
Tống mẫu lúc mới đón lấy. Vừa gương mặt bé nhỏ giống hệt Tống Chiêu An khi mới lọt lòng, tim bà cũng mềm xuống.
Ngữ Ninh giống mẫu , còn hài tử in hệt phụ khi bé. Khóe mắt Tống mẫu thoáng ươn ướt, tự nhủ: Thôi thôi, nữ nhi thì nữ nhi .
Trái , Lưu Quế Lan cùng Điền Tam mừng thầm, tươi:
“Sinh nữ nhi hơn, sinh nam tử còn thêm lắm phiền phức.”
…
Đến khi Triệu Bạch Đào mở mắt là giờ ngọ. Trước mắt nàng là Ngữ Ninh, bé con nhỏ thó, đang gối đầu bên mép giường chăm chú.
“Ninh nhi…”
Nghe tiếng, Ngữ Ninh mừng rỡ ngẩng lên:
“Nương, tỉnh !”
Triệu Bạch Đào cảm thấy thể nhẹ nhõm hơn, y phục cũng mới, nàng giường quen thuộc.
“Muội ?”
Ngữ Ninh chỉ sang chiếc nôi nhỏ cạnh đó:
“Muội đang ngủ.”
“Con thích ?”
Ngữ Ninh gật đầu lia lịa:
“Ninh nhi thích, nhỏ xíu, đáng yêu lắm.”
lúc , Tống mẫu bưng một bát mì trứng nóng hổi bước :
“Tỉnh ? Chắc đói lắm, ăn chút cho sức.”
Quả nhiên bụng rỗng, Triệu Bạch Đào chống tay dậy, nhận lấy. Mì mềm, bên đặt hai quả trứng, rắc chút hành thái, mùi thơm nức mũi.
Ngữ Ninh nuốt nước bọt đ.á.n.h “ực” một cái. Triệu Bạch Đào thấy , khẽ :
“Ninh nhi, cùng nương ăn nhé?”
Ngữ Ninh lắc đầu:
“Ninh nhi đói, nương ăn , nương sinh đau .”
Tim Triệu Bạch Đào như tan chảy.
Nàng sang với Tống mẫu:
“Nương, lấy thêm bát chia cho Ninh nhi một ít.”
Tống mẫu kéo nàng:
“Ngươi ăn , trong bếp còn, trẻ con phần riêng. Ngươi mà ăn đủ, sữa mà cho con bú.”
Rồi bà dắt Ninh nhi ngoài.
Triệu Bạch Đào nhanh chóng ăn hết, một bát mì nóng khiến nàng khôi phục ít khí lực.
Lúc , hài tử trong nôi cựa quậy, “oa oa” ré.
Tống mẫu mau chóng bế lên:
“Ôi, nín nào… đói bụng chăng?”
Bà kiểm tra tã lót:
“À, ướt , để nãi nãi cho.”
Chỉ chốc lát, xong, bế tới mặt Triệu Bạch Đào:
“Có lẽ bú, ngươi thử cho nó .”
Triệu Bạch Đào chút lóng ngóng nhận lấy, hài tử nhỏ bé mềm oặt, nàng ôm trong lòng mà run tay.
Tống mẫu chỉnh tư thế, kê thêm gối lưng nàng.
Triệu Bạch Đào cẩn thận vén áo, hài tử liền theo bản năng ngậm lấy, sức mút.
Một cơn đau nhói khiến nàng bật tiếng rên khe khẽ:
“Đau quá…”
Tim Tống mẫu chợt thắt . Nhớ tới sinh Ngữ Ninh, nàng từng vì sợ đau mà nhất định cho bú, cuối cùng Chiêu An mua một con dê sữa về nuôi.
May , giờ thấy Triệu Bạch Đào tuy đau đớn cau mày, nhưng vẫn ôm chặt hài tử, hề đẩy , trong lòng bà cũng dần yên tâm.
Quả nhiên, nàng khác xưa .