Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bụng đói cồn cào, Triệu Bạch Đào chẳng còn sức lực. Việc cấp thiết bây giờ là chút ăn cho và cho Ninh nhi. Hài tử còn nhỏ như , chắc chắn cũng đói lả. Nghĩ từ hôm qua khi tin dữ truyền về, nàng liền ngã xuống giường, đến giờ ai vì mẫu tử nàng mà nấu nướng.

Vừa , nàng thấy Tống Ngữ Ninh nấp cánh cửa, dáng nhỏ bé run rẩy, đôi mắt rụt rè nàng.

Triệu Bạch Đào vẫy tay:

“Ninh nhi, qua đây.”

Ngữ Ninh thoáng chốc nở nụ , đôi chân nhỏ lon ton chạy đến, song khi gần tới vội dừng , sợ va chiếc bụng tròn căng của nương.

Triệu Bạch Đào bước tới, nắm lấy bàn tay mềm mại của con, lòng như hóa thành nước:

“Ninh nhi đói ? Chúng cùng chút gì ăn chăng?”

Tiểu oa theo bản năng lắc đầu, song cái bụng nhỏ “ọc ọc” kêu vang. Nàng hổ cúi gằm mặt.

Triệu Bạch Đào dắt con về phía bếp:

“Nương cũng đói , chúng cùng xem trong nhà còn gì để nấu.”

Trong gian bếp, nàng mở tủ gỗ, chỉ thấy một cái bát bên trong còn hai quả trứng, ngoài chẳng còn gì. Mở thùng gạo, vẫn còn ít gạo trắng; bên cạnh giỏ tre còn vài củ khoai lang, song tìm khắp cũng chẳng thấy lấy một cọng rau.

Nàng khẽ nhíu mày. Nông hộ bình thường, dẫu mùa đông cũng còn vài sọt cải trắng củ cải. nguyên chủ vốn quen thói tiểu thư, khi Tống Chiêu An còn ở nhà thì còn trồng vài luống rau; nay , ruộng vườn bỏ hoang hết. Thỉnh thoảng cũng nhờ Tống mẫu thương xót tôn nhi mà mang rau đến. Lần tin Chiêu An c.h.ế.t, Tống mẫu ngã bệnh, vì thế trong nhà cạn sạch thức ăn.

Bất đắc dĩ, Triệu Bạch Đào đem gạo vo sạch, khoai gọt vỏ thái miếng, bỏ chung nồi nấu cháo. Nàng còn đập hai quả trứng bát, thêm ít muối hột, đ.á.n.h tan, đặt bát lên giá tre trong nồi, món trứng hấp.

Nàng xổm đằng bếp, nhóm củi thổi lửa, động tác thuần thục. Dẫu kiếp nàng sinh trưởng ở thôn quê, những việc sớm quen tay.

Nhân lúc chờ cơm, nàng múc chậu nước cho Ngữ Ninh rửa mặt, rửa tay, thuận tiện chải gọn tóc cho nha đầu. Nhìn nữ nhi sạch sẽ lanh lợi, đôi má phấn trắng nõn nà, Triệu Bạch Đào kìm nổi cúi xuống hôn một cái.

Ngữ Ninh bật khúc khích, khóe miệng cong cong, đôi mắt cũng sáng lên — đây là đầu tiên nàng Nương hôn.

Triệu Bạch Đào cũng rửa mặt, chải tóc, soi bóng trong chiếc gương đồng cũ. Dù rõ nét như gương hiện đại, nhưng vẫn đủ để thấy dung nhan nguyên chủ. Làn da trắng nõn, khí chất đoan trang, rõ ràng chẳng giống nữ tử nhà nông.

Cúi mắt, thấy bụng tròn căng, ngước lên gò n.g.ự.c đầy đặn, Triệu Bạch Đào bất giác khẽ bật khổ.

Một lát , gian bếp thoang thoảng hương ngọt của khoai lang. Trứng hấp chín vàng, mềm mịn như đậu hũ non.

Triệu Bạch Đào múc cháo khoai bát, chia cho mỗi một phần, đem trứng hấp chia đôi, đặt mặt Ngữ Ninh:

“Ninh nhi, con ăn , nương sẽ mang phần còn ngay.”

Ngữ Ninh ngoan ngoãn ngay ngắn bên bàn, đôi mắt sáng dán chặt đồ ăn, nhưng vẫn chờ Nương xuống mới dám động đũa.

Triệu Bạch Đào sững , trong lòng thương xót. Nữ nhi nhỏ như , hiểu chuyện.

Sau khi nàng gắp một miếng, Ngữ Ninh mới rụt rè xúc một muỗng trứng bỏ miệng, ăn từ tốn nhưng ánh mắt rạng rỡ.

Triệu Bạch Đào gắp thêm cho con:

“Có ngon ? Sau nương cho con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-2.html.]

Ngữ Ninh gật đầu , trong lòng ấm áp lạ thường. Nương hôm nay khác hẳn khi, dịu dàng khéo léo, những hôn nàng mà còn nấu cơm thật ngon.

Cơm nước xong, Triệu Bạch Đào thu dọn sơ qua, dắt Ngữ Ninh đến nhà Tống mẫu.

Ngôi nhà gỗ hiện nàng ở là Chiêu An khi cưới nàng mới dựng, gỗ to đốn từ núi về, tuy chẳng bằng nhà gạch xanh, song trong thôn cũng thuộc hạng khá giả. Đi vài bước, nàng cảm thấy thể nặng nề, mệt mỏi, quả thực thể chất yếu.

Ngữ Ninh thì chạy nhảy như bọn trẻ khác, chỉ lặng lẽ sát bên nương.

Hạt Dẻ Nhỏ

Dọc đường, vài thôn phụ nhân lên tiếng an ủi:

“ nương tử Chiêu An, ngươi chớ quá thương tâm, ráng nuôi dưỡng hài tử khôn lớn, sẽ ngày nở mặt nở mày thôi.”

Triệu Bạch Đào chỉ khẽ gật đầu, cảm tạ. Nàng hiểu rõ những lời chỉ là an ủi trống rỗng. Ở thế đạo , một tiểu quả phụ trẻ, nuôi lớn một đôi hài tử, nào dễ dàng gì.

Đi xa thêm, phía liền vang lên những tiếng xì xào:

“Tiếc Chiêu An , giờ để quả phụ cô nhi, thật chẳng dễ dàng.”

Có kẻ hừ lạnh:

“Tiếc cái gì! Triệu Bạch Đào xinh thế , bao lâu sẽ khác tới cầu cưới thôi. Các ngươi xem, từ lưng , nào giống nữ tử sắp sinh chứ?”

Lại kẻ cợt:

“Nàng vốn nổi danh, nếu chẳng Chiêu An giữ chặt, quả đào trắng sớm khác hái mất .”

Mã thẩm tử hừ lạnh:

“Đẹp thì ích gì? Trong nhà việc gì cũng đụng tay, cưới nàng chẳng khác nào cưới một vị tổ tông. Nếu lấy nàng , Chiêu An đến nỗi khổ cực đến c.h.ế.t!”

Mọi liếc , trong lòng Mã thẩm tử vẫn còn oán hận. Năm xưa nữ nhi bà – Mã Thúy Hoa – từng mê mẩn Chiêu An, ngày ngày bám theo, song Chiêu An thờ ơ, cưới Triệu Bạch Đào. Nam tử vốn lạnh lùng cao ngạo trong thôn, thế nhưng đối với nàng một mực nâng niu. Chỉ tiếc, Triệu Bạch Đào từng cho sắc mặt .

vội đổi đề tài:

“Này, các ngươi ? Triệu Bạch Đào lâu lộ mặt, nay ngoài là ?”

Kẻ khác đáp:

“Ta sáng nay hai tẩu tử gào thét c.h.ử.i bới, còn đập cửa. Hình như Tôn đại nương bệnh nặng, nay Chiêu An chống đỡ, Triệu Bạch Đào mới tới thăm để lấy lòng.”

Có kẻ lập tức tỏ vẻ hứng thú:

“Thế thì còn việc đồng ruộng, xem thử!”

“Ta cũng !”

Chẳng mấy chốc, đám rủ nhao nhao kéo cả về phía nhà Tống phụ.

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận