(ĐN Kimetsu no Yaiba) Thay Đổi!

Tuổi?

-Gặp một người mà hỏi tuổi như vậy là bất lịch sự lắm đây biết không hả?- Cô bực dọc đáp lời của Muzan. Dù biết rằng mấy con quỷ ở đây đều có một quá khứ đáng thương nhưng cô vẫn không ưa lắm cái ông Muzan này. Ấn tượng tốt nhất ở đây chắc chỉ có Akaza thôi, còn ông cụ nhất kia cũng tạm, mấy người còn lại thì hên xui.

-Nhóc, mi chán sống rồi đúng không?- Kibutsuji Muzan tức giận toang tính cho cô bé trước mặt đi bán muối nhưng lại bị Akaza khuyên can.

-Muzan sama, ngài đừng tức giận như thế không tốt đâu!-

-Nhóc, vậy nhóc tên gì nè ~- Douma nét cười cười cùng giọng điệu nửa đùa giỡn kia làm cho cô vô cùng chán ghét, khó trách hắn ta không được mọi người ở đây thích tất cả cũng có lí do cả đấy.

-Hứ ~ Giọng nghe thấy ghê! Tránh xa ta ra một chút đi!-

-....- Gân trên mặt của Douma đã nổi gần như khắp mặt, cùng là lần đầu có kẻ dám nói hắn ta như thế. Dù là quỷ nhưng họ thấy hắn thì chỉ biểu lộ một biểu cảm duy nhất mà thôi. 'Sợ hãi' chính là biểu cảm trên mặt của hầu hết nhân loại khi gặp mặt hắn ta.

-Hey hey ~ Em gái xem ra có chuyện vui sắp xảy ra rồi!- Gyūtarō không biết đã xuất hiện từ lúc nào mà đang bên cạnh em gái cười với vẻ mặt gian ác.

-Thịt con bé đó không biết vì sao ta cảm thấy rất thơm ngon, có mùi như sữa vậy!- Hắn ta nói tiếp nhưng lại bị em gái phản bác.

-Không ngon gì cả! Nó không đẹp chút nào, có cho em cũng không ăn đâu!-

-Vậy nước dãi ở miệng em đang tràn ra là vì sao?- Hắn ta dĩ nhiên cũng thấy rất rõ vì hắn được gắn liền với em gái xinh đẹp của hắn kia mà. Làm sao mà không thấy nước dãi ấy cho được.

-Chỉ là mồ hôi thôi! Con nhóc đó còn không đẹp bằng mấy con nhóc nông thôn mà em gặp. Nó không xứng làm thức ăn của chúng ta, lỡ ăn vào ảnh hưởng tới nhan sắc thì làm sao?- Daki phản bác anh trai của mình.

-Mi.....- Douma tức giận định tiễn con bé láo xược trước mặt đi một đoạn thì lại bị cụ nhất ngăn cản.

-Kokushibo, ông có ý gì hả?- Hắn đây cũng là lần đầu tiên biểu hiện trạng thái tức giận từ lúc trở thành thượng huyền.

-Con nhóc này tư chất khá tốt nên giữ lại!- Một câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là lời đề xuất của Kokushibo.Mọi người ở đây ai cũng biết rõ ông ấy có khả năng nhìn người khá tốt.

-Nhưng trước tiên phải biết nó là cái quái gì đã!- Muzan là người tự tay lựa chọn các thượng huyền thì làm sao mà hắn không biết khả năng của họ. Lúc nãy cả đám quỷ trong thập nhị quỷ nguyệt thế kia lại chẳng thể bắt được một con nhóc lần đầu tới nơi đây thì hắn cũng thừa sức biết nó có năng lực tốt đến đâu rồi. Tuy nhiên vẫn chưa biết con nhóc này nó là thứ gì thì làm sao có thể cho làm thuộc hạ dưới trướng được.

-Nhóc, mau trả lời câu hỏi của ngài Muzan đi!- Kokushibo đưa ánh nhìn lạnh lùng về phía của cô.

-Không biết nữa!- Cô biết giải thích như nào cho đám người này hiểu đây. Gia tộc của cô đã có từ rất lâu rồi, trong tộc có một lời nguyền kì lạ, truyền nhân thứ tám của gia tộc sẽ có một người bị mắc phải nó. Nó không ai khác ngoài cô, cô sẽ lớn lên cho đến hai mươi lăm tuổi sẽ trở lại làm một đứa bé, tuy nhiên thời gian của cô cứ năm năm của người thường cô mới lớn lên một tuổi. Nó kéo dài rất lâu rồi, thậm chí đứa bé còn từng gặp Muzan lúc là con người. Tuy nhiên cũng sẽ có một số trường hợp ngoại lệ. Như một lần cô sau khi biến nhỏ được một gia đình giàu có nhận nuôi, tốc độ lớn lên của cô nhanh hơn người bình thường. Tóm lại nơi có vận khí tốt thì cô sẽ lớn như người bình thường.

-Ngươi....có phải lúc ta còn là người đã từng gặp ngươi không?- Muzan lại lần nữa hỏi cô.

-Có lẽ....-

-Ngươi tên gì?- Hắn hỏi cô.

-Không nhớ!- Chính cô cũng không biết nên lấy cái tên nào để trả lời hắn nữa, cứ sau hai mươi lăm năm cô lại có một cái tên mới.

Lần đầu khi còn sống với gia tộc của mình thì cô được đặt là Asuka với ý nghĩa ngày mai. Họ mong cô sẽ không bị vướng vào cái lời nguyền ấy, nhưng đã phụ sự kì vọng của họ,cô không chỉ bị mắc lời nguyền ấy, mà còn là rất lâu đến bây giờ cô vẫn chưa thoát khỏi nó.

Lần thứ hai, Aki -đó chính là tên ở kiếp tiếp theo của cô. Lần này cô được đứa cháu họ của mình nuôi. Đời đầu cứ năm tuổi của cha mẹ lại là một tuổi của cô. Đến khi họ mất cô cũng trở lại thành một đứa bé, cũng thật may khi cháu họ hàng cô không mắc lời nguyền này. Nó đã nuôi cô nhưng đến khi gia tộc tàn lụi thì cô chỉ mới mười tám tuổi. Tận mắt chứng kiến từng người thân yêu trong gia đình, gia tộc rời bỏ mình quả thật không còn gì chua sót hơn việc này cả. Cô rời xa quê hương để không nhận những ánh mắt kì thì của người ngoài dè bĩu. Tìm đến một vùng núi cao, quanh năm toàn băng tuyết, thiết kế sẵn những thứ có thể bảo vệ lúc cô biến nhỏ. Nhưng cảm thấy nó có vẻ không ổn, lại tìm đến một thị trấn ít người, cũng là lúc thân thể cô biến nhỏ lại lần thứ ba.

Bạn cần đăng nhập để bình luận