Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi

9. Dịch bệnh bùng phát

Lý Linh Châu chống tay xuống giường, chậm rãi ngồi dậy, với tay lấy chai nước thấm giọng theo thói quen. Cậu vừa uống được vài ngụm nước, Lý Hóa Sinh đẩy cửa tiến vào, sắc mặt sa sầm có vẻ như vừa lo âu vừa bực dọc. Thấy Lý Linh Châu tỉnh, Lý Hóa Sinh lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng hỏi cô:

 

- Tỉnh rồi à? Hôm nay cảm giác thế nào?

 

- Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ! Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó mà ồn ào vậy bác sĩ?

 

- Lại có một bệnh nhân phát bệnh, gần đây có dịch bệnh bùng phát, cậu ở trong phòng không được đi lung tung, cẩn thận kẻo bị lây nhiễm. Cậu đã rất yếu rồi, nếu lại bị truyền nhiễm, chúng tôi e là không thể giúp được gì.

 

Lý Linh Châu gật đầu, vội vã hỏi tiếp:

 

- Là bệnh gì vậy ạ? Tôi nghe bọn họ kêu gào rất đáng sợ.

 

Lý Hóa Sinh chưa trả lời ngay, vì ông còn phải tập trung truyền dịch dinh dưỡng cho Lý Linh Châu. Căn bệnh quái lạ khiến cậu ăn uống không ngon miệng, hơn nữa còn thường xuyên buồn nôn, cho nên truyền dịch là cách tốt nhất để cơ thể Lý Linh Châu hấp thu dinh dưỡng. Bình thường, việc này đều do y tá hoặc hộ lý làm. Hôm nay, Lý Linh Châu được đích thân Lý Hóa Sinh ghim kim truyền dịch. Nhìn Lý Hóa Sinh cẩn thận từng chút ghim kim vào tay của cậu, Lý Linh Châu bỗng cảm thấy xúc động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/9-dich-benh-bung-phat.html.]

Xong việc, Lý Hóa Sinh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt long lanh đầy cảm xúc của Lý Linh Châu. Nghĩ là cậu trai trẻ lo lắng về tình hình dịch bệnh, Lý Hóa Sinh đành thở dài, giải thích nhanh cho cậu, đồng thời lại như người cha già căn dặn con trai:

 

- Vẫn chưa thể nói chính xác là bệnh gì. Loại bệnh truyền nhiễm này đột ngột bùng phát, chúng tôi phải nghiên cứu một thời gian mới có thể biết được. Tuy nhiên, khu vực này khá an toàn. Cậu an tâm ở trong phòng bệnh, nhớ khóa cửa lại, nếu ai đó muốn vào, hãy nhìn vào da và mắt họ. Những người đã bị truyền nhiễm thì trên da mặt đều có màu xám xanh tái nhợt, mắt đỏ ngầu hoặc vô hồn. Trước khi mở cửa cậu nhất định phải nhìn kỹ rõ ràng. Đừng để họ xông vào. Bệnh này nếu bị cắn trúng thì sẽ bị lây nhiễm ngay.

 

- Đáng sợ như vậy?

 

- Ừ, rất đáng sợ. Nhưng đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra cách giải quyết nhanh nhất.

 

Lý Hóa Sinh vừa cất tiếng trấn an Lý Linh Châu thì đã có tiếng loa phát ra, gọi ông ấy đến hỗ trợ khu cấp cứu. Lý Hóa Sinh vội vàng ra khỏi phòng bệnh. Khi cánh cửa vừa mở ra, Lý Linh Châu lại nghe được tiếng gào thét thê lương từ bên ngoài vọng tới.

 

Càng nghĩ càng sợ, Lý Linh Châu nhớ lời dặn của Lý Hóa Sinh, cậu vội xuống giường, đi tới khóa trái cửa. Căn bệnh truyền nhiễm mà Lý Hóa Sinh vừa nói, biểu hiện của những người bị nhiễm bệnh, sao lại giống với những điều cậu đã từng nhìn thấy trong giấc mơ đến như thế. Lẽ nào mạt thế thật sự đã đến rồi sao?

 

Lý Linh Châu không muốn tự mình dọa mình, nhưng cũng không dám ngủ nữa, cậu lấy điện thoại ra lật xem tin tức. Thế nhưng càng xem cậu lại càng sợ hãi. Hàng loạt trang báo chính thống lẫn lá cải đều đưa những tin tức có nội dung gần giống như nhau: Một loại virus mới đang hoành hành trên toàn thế giới, những người bị nhiễm bệnh sẽ nhanh chóng suy yếu, cuối cùng cơ thể bị thối rữa, c.h.ế.t rất thảm.

 

Trên mạng có đăng mấy tấm ảnh, Lý Linh Châu tò mò liếc mắt một cái, ngay lập tức buồn nôn. Lý Linh Châu vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, nôn một trận chao đảo đất trời. Vừa nôn, Lý Linh Châu vừa kinh hoàng nhận ra, những người đó đúng là đã c.h.ế.t vì bị zombie cắn. Cơ thể của họ không chống đỡ nổi nên thối rữa, còn những ai có cơ địa phù hợp sẽ bị biến thành zombie, sau đó tiếp tục đi cắn người khác, lây truyền cơn đại dịch này, tạo thành mạt thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận