Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi

11. Một kẻ vô lý

Một tay đã gãy lìa, hai chân bước khập khiễng, người thanh niên bị biến đổi thành zombie nghiêng nghiêng ngả ngả lao về phía căn phòng. Thanh niên vai u thịt bắp vừa đặt hai người phụ nữ trên vai xuống và quay lại, nhìn thấy thế liền gào lên:

 

- Mau đóng cửa lại.

 

Lý Linh Châu vội vàng đóng mạnh cửa lại, luống cuống khóa trái cửa phòng. Quái nhân bên ngoài bị chặn lại, gào thét cào cửa, tiếng kêu gào ấy hòa cùng tiếng cào cửa ken két nghe đến ghê răng. Lý Linh Châu cảm thấy càng thêm choáng váng. Cậu vội vã đứng lên, muốn gọi điện thoại cho Lý Hóa Sinh. Thế nhưng, Lý Linh Châu vừa nhỏm dậy, người phụ nữ trung niên kia đã chồm dậy, xông tới tát mạnh một cái vào mặt của thanh niên vai u thịt bắp.

 

“Chát”.

 

Tiếng động khô khốc vang lên, cả thanh niên nọ và Lý Linh Châu đều sững sờ. Người phụ nữ trung niên kia không hề dừng lại, tiếp tục đánh tới, vừa đánh vừa mắng:

 

- Thằng khốn này, sao mày lại dám bỏ mặc em trai của mày ngoài kia thế hả? Mày đã đánh nó gãy tay rồi lại còn bỏ mặc nó như thế. Mày không phải là con người nữa mà! Mau ra mở cửa cho em mày vào ngay!

 

Thanh niên kia đứng im chịu đánh, tìm cách giải thích:

 

- Mẹ à, không phải như vậy đâu. Hùng Mạnh đã bị... đã bị mấy người kia cắn trúng rồi, em ấy đã bị lây nhiễm. Ban nãy em ấy còn muốn cắn mẹ. Con không thể em ấy vào đây được.

 

- Tao không cần biết! – Người đàn bà hùng hổ. – Mày phải mang em mày vào đây ngay cho tao!

 

Đến mức này thì Lý Linh Châu không nhịn nổi nữa rồi. Cậu cầm lấy cái ly rỗng trên bàn, đập mạnh xuống sàn.

 

“Xoảng”

 

Tiếng thủy tinh vỡ vụn làm người đàn bà giật mình, im miệng. Lý Linh Châu cười gằn, giọng cũng gằn từng tiếng:

 

- Này bác, bác không cần biết cái gì thì kệ bác. Nhưng có một chuyện bác cần phải biết, phòng bệnh này là của tôi. Chỉ có tôi mới có quyền cho phép ai vào đây, không phải bác. Đừng có ở trước mặt tôi mà hô to, gọi nhỏ, hành hung người khác. Không thì đừng có trách tôi!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/11-mot-ke-vo-ly.html.]

Lý Linh Châu có vóc dáng khá gầy gò, thanh tú. Giọng của cậu vì bị mất sức nên nghe cũng nhẹ nhàng, vì thế dù cậu đang nổi giận vốn chẳng dọa được ai. Người phụ nữ trung niên hiển nhiên cũng không hề sợ. Ngay cả một thanh niên vai u thịt bắp mà bà ta còn dám đánh, bà ta sao lại phải sợ một cậu trai gầy gò? Thế nên bà ta hét lên đáp trả:

 

- Nhưng đó là con trai của tôi! Là cục cưng của tôi. Tại sao cậu có thể cho thằng khốn nạn này vào mà không cho con trai của tôi vào?

 

Lý Linh Châu không thèm trả lời bà ta mà nhìn người thanh niên kia, ngạc nhiên:

 

- Ban nãy tôi nghe anh gọi bà ta là mẹ, sao bà ta lại đối xử với anh như thế? Anh là con nuôi của bà ta à?

 

Người thanh niên cười gượng, gãi đầu, ngượng ngùng nói:

 

- Không phải đâu. Tôi là do mẹ tôi sinh ra. Nhưng do tôi không tốt nên mẹ mới tức giận như thế. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Đợi một lát nữa tôi sẽ đưa mẹ tôi và em dâu ra ngoài, không làm ảnh hưởng đến cậu lâu đâu.

 

Người đàn bà kia nghe thế thì lại nhào tới:

 

- Mày còn muốn mang tao và em dâu của mày ra ngoài sao? Ngoài kia đã loạn đến thế nào rồi, mày lại còn muốn mang bọn ta ra ngoài? Mày muốn hại c.h.ế.t tao giống như đã hại c.h.ế.t bố mày, làm hại em trai mày nữa, phải không? Mày đúng là không phải là con người nữa mà!

 

Lý Linh Châu trừng mắt nhìn người đàn bà, gằn giọng:

 

- Này bác, bác nói chuyện cho đàng hoàng một chút đi. Anh ấy đúng là con người đấy. Còn cái kẻ ngoài kia mới không còn là con người nữa đấy. Bác còn gây rối thì đi ra ngoài ngay cho tôi.

 

- Cậu lấy quyền gì mà đuổi tôi?

 

- Tôi lấy quyền là người đã thuê căn phòng này đấy. Bác có tin tôi gọi bảo vệ đến tống cổ bác ra ngoài ngay bây giờ luôn không?

 

- Cậu dám?

 

- Tôi việc gì mà không dám đuổi bác? Tôi gọi cảnh sát luôn còn được nữa đấy. Bác đã hành hung người khác trước mặt tôi đấy. Muốn đến chỗ cảnh sát uống nước trà không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận