Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi

16. Chúng ta là gì của nhau?

Lý Linh Châu không hiểu được những suy nghĩ trong đầu của Dương Bạch Long. Thấy anh trầm ngâm, cậu dè dặt lên tiếng:

 

- Trong bệnh viện lúc này có nhiều zombie không? Nếu được, tôi muốn ở lại đây. Tôi cần tìm viện trưởng Lý Hóa Sinh.

 

Lý Linh Châu đánh bạo đưa ra yêu cầu. Cái cậu đang cần lúc này là gặp Lý Hóa Sinh, để đòi số tiền mà ông ta đã hứa, sau đó trao lại cho Dương Bạch Long. Còn căn bệnh này của cậu... Lý Linh Châu thở dài. Mạt thế đến rồi, cậu không biết bản thân còn có thể sống cho tới khi biết được đó là bệnh gì hay không. Hơn nữa, dù cho có tìm ra được căn bệnh, thậm chí, dù có thể chữa trị khỏi thì đã thế nào? Cậu không có năng lực đặc biệt, cũng không có bạn bè người thân, một mình yếu ớt, thân cậu thế cậu, dù không có bệnh thì cũng sẽ sớm bị zombie hạ gục thôi.

 

Tiếng thở dài khe khẽ của Lý Linh Châu làm Dương Bạch Long cau mày càng chặt hơn. Anh nghiêm nghị nói:

 

- Ban nãy tôi có đi một vòng kiểm tra thử, định tìm xem có ai cần giúp đỡ không. Nhưng khắp nơi đều đang rất hỗn loạn, bác sĩ y tá đều đã chạy hết rồi, những người chậm chân đều bị zombie cắn trúng. Bác sĩ Sinh chắc chắn không còn ở lại đây, nếu không, thì ông ta cũng đã thành zombie rồi, em đừng trông cậy vào ông ta làm gì. Tôi không tìm thấy người bình thường nào ngoài em và anh ta.

 

Ánh mắt của Dương Bạch Long lia về phía Hồng Thiên Lăng một cái khiến anh chàng vai u thịt bắp đang khống chế hai con zombie bỗng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

 

Lý Linh Châu nghe Dương Bạch Long nói mà bủn rủn hết chân tay. Ám ảnh kinh hoàng trong những cơn ác mộng kia lại ập đến trong đầu của cậu, khiến cậu choáng váng ngã xuống. Dương Bạch Long vội đưa tay đỡ lấy Lý Linh Châu, ôm cậu vào lòng.

 

Vòng ôm quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc giúp cho tinh thần của Lý Linh Châu ổn định trở lại. Cậu ôm chặt lấy Dương Bạch Long, hít lấy hít để “hương an thần” từ anh. Kỳ lạ là Dương Bạch Long cũng không hề có phản ứng gì trước hành động thân mật của Lý Linh Châu. Không chỉ vậy, anh còn nhẹ giọng thuật lại tình hình như để trấn an cậu:

 

- Đừng quá lo lắng. Hiện tại cũng đã xuất hiện bốn người có dị năng, bọn họ cùng với tôi đã cứu giúp những người bình thường đưa về trốn trên sân thượng của ký túc xá của trường Đại học V. Lũ zombie lúc này còn hành động rất chậm chạp, xương cốt cũng khá yếu ớt, người có dị năng có thể dễ dàng hạ gục chúng. Nhưng con người có thể thức tỉnh dị năng, thì không ai dám chắc zombie có đột nhiên thức tỉnh dị năng hay không, nếu zombie mà cũng có dị năng thì sẽ rất phiền toái. Cho nên tôi mới muốn đưa em đến đó ở cùng mọi người, sẽ an toàn hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/16-chung-ta-la-gi-cua-nhau.html.]

Lý Linh Châu ngẩng lên nhìn Dương Bạch Long, trong lòng mừng khấp khởi, ngoài mặt hớn hở hỏi:

 

- Nghĩa là... Anh cố ý đến đây để đón tôi sao?

 

- Ừ!

 

Lưu Ngọc đáp ngắn gọn. Câu trả lời cộc lốc ấy không đủ để thỏa mãn Lý Linh Châu. Cậu mím môi một cái rồi hỏi vặn lại:

 

- Vì sao anh phải tới đón tôi?

 

Lý Linh Châu ôm theo nỗi hy vọng mong manh, đưa mắt nhìn chằm chằm Dương Bạch Long, chờ mong câu trả lời của anh. Thế nhưng câu trả lời của Dương Bạch Long khiến kỳ vọng trong mắt Lý Linh Châu nhanh chóng biến mất:

 

- Tôi là người có dị năng, có thể cứu được người nào tôi đều sẽ cố gắng cứu. Huống chi, chúng ta còn từng là... bạn bè.

 

- Chỉ là bạn bè sao? - Lý Linh Châu chưa từ bỏ ý định hỏi.

 

- Chẳng lẽ trong lòng em, chúng ta không phải là bạn bè sao? Vậy em nói đi, chúng ta là gì của nhau? Vị trí của tôi là gì trong lòng em?

 

Dương Bạch Long cũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào lại Lý Linh Châu, gương mặt của anh căng ra, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận