Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi

15. Dị năng hệ gió

Nhìn Lý Linh Châu ủ rũ cúi đầu, Dương Bạch Long khẽ nhếch miệng lên thanh nụ cười, nhưng giọng của anh vẫn trầm thấp, không hề lộ ra vui vẻ:

 

- Tôi cũng bị sốt hết năm ngày, đến một tuần sau mới tỉnh lại.

 

Lý Linh Châu nghe thế thì hốt hoảng ngẩng lên, chăm chú cẩn thận quan sát Dương Bạch Long. Sau khi thấy anh vẫn hồng hào khỏe mạnh, thần thái minh mẫn sáng láng, cậu mới len lén thở phào. Mấy động tác nhỏ của Lý Linh Châu không qua mắt được Dương Bạch Long. Anh mỉm cười, chậm rãi nói từng chữ:

 

- Lúc đó, tôi cứ nghĩ là mình bị nhiễm bệnh rồi, còn sợ sẽ lây nhiễm cho người khác. Nhưng vào lúc nãy, tôi mới phát hiện, tôi bây giờ, là người có dị năng đặc biệt.

 

Nói rồi, Dương Bạch Long xòe tay ra, từ lòng bàn tay của anh hiện ra một cuộn lốc xoáy nho nhỏ xoay tròn rất nhanh, phát ra tiếng vù vù. Lý Linh Châu trợn mắt há hốc mồm nhìn cơn lốc xoáy ấy, trong đầu loáng thoáng nhớ lại, trong kiếp trước, hình như Dương Bạch Long cũng có thể tạo ra gió. Nhưng bởi vì cậu làm anh bị vướng tay vướng chân, cũng bởi vì cậu bị zombie bắt làm con tin cho nên Dương Bạch Long mới không kịp thoát thân mà bị zombie khống chế và c.h.ế.t trong đau đớn tủi nhục. Lý Linh Châu khịt mũi. Xem ra, lần này cậu bị anh đuổi đi cũng đúng, để tránh cậu lại làm anh bị liên lụy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/15-di-nang-he-gio.html.]

Một lần nữa, Lý Linh Châu lại để lộ ra bộ dáng tủi thân làm Dương Bạch Long mềm lòng. Anh muốn chuyển hướng sự chú ý của cậu, bèn xòe tay, đưa cơn lốc xoáy tiến đến gần Lý Linh Châu hơn một chút, thổi tung mái tóc đen óng của cậu.

 

Lý Linh Châu tò mò vươn tay muốn sờ thử lốc xoáy nhỏ kia xem có phải là thật hay không. Dương Bạch Long vội vàng nắm tay lại, lốc xoáy nhỏ lập tức tiêu tán. Lý Linh Châu bĩu môi. Cậu không ngờ Dương Bạch Long lại keo kiệt đến như thế, cậu chỉ muốn sờ thử vào lốc xoáy của anh mà thôi, cũng có chiếm lấy dị năng của anh đâu mà anh lại vội vã giấu đi như thế. Nhìn cánh môi hồng của Lý Linh Châu khẽ bĩu ra, Dương Bạch Long nuốt khan một cái, hắng giọng, giải thích:

 

- Lốc xoáy đó không thể chạm vào, tuy rằng trông nó khá nhỏ, nhưng sức mạnh rất mạnh, có thể dễ dàng chặt đứt đầu một con zombie.

 

Dương Bạch Long không nói hết toàn bộ ý, nhưng Lý Linh Châu đã hiểu, anh không để cậu chạm vào lốc xoáy kia là vì sợ cậu sẽ bị thương. Trong lòng ấm áp, Lý Linh Châu mím môi, cố gắng nén cười. Tuy nhiên, Dương Bạch Long lại cho rằng cậu vẫn còn giận dỗi, anh cũng không muốn tiếp tục dọa cậu, bèn trở lại đề tài mà anh đang quan tâm:

 

- Rốt cuộc thì em bị bệnh gì? Em có thể theo tôi rời đi hay không? Hay là, em muốn ở lại đây điều trị?

 

Dương Bạch Long hỏi Lý Linh Châu mà ánh mắt đảo một vòng trên hành lang bệnh viện. Nếu ở lại đây thì cũng không thành vấn đề. Lầu bảy của bệnh viện này, dù không cao như sân thượng của trường Đại học V nhưng cũng có một khoảng cách khá an toàn với mặt đất. Bậc thang của nơi này cũng khá thấp, zombie bước không quen càng dễ ngã. Hơn nữa, nơi này có đủ thuốc men và thiết bị y tế, có thể chữa trị cho Lý Linh Châu. Dù sao thì hiện tại Dương Bạch Long chỉ có dị năng hệ gió, dù mạnh đến đâu cũng không có đủ chỗ để chứa các loại máy móc cồng kềnh. Bỗng nhiên Dương Bạch Long cảm thấy tiếc nuối, sao anh lại không có dị năng hệ không gian kia chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận