Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi

14. Mạt thế sao lại đến nhanh như vậy?

Hai hướng suy nghĩ đó dọa cho Dương Bạch Long sợ đến thắt tim. Anh vừa tỉnh táo lại một chút là vội vã chạy đến đây tìm cậu. Không ngờ vừa đến hành lang đã nhìn thấy một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” dành cho Lý Linh Châu của một gã vai u thịt bắp trông vừa thô kệch vừa thô lỗ.

 

Dương Bạch Long không hiểu sao anh có thể cảm nhận được rằng Lý Linh Châu cũng rất quan tâm và lo lắng cho gã kia. Thế nên, anh không vui. Nhưng thấy cậu tủi thân vì thái độ lạnh lùng của mình, anh lại mềm lòng. Lúc tủi thân, trông Lý Linh Châu như một bé mèo nhỏ bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Thế nhưng, hiện tại bé mèo kia lại đang xù lông lên với anh.

 

Thật ra cũng không phải Lý Linh Châu muốn xù lông lên với Dương Bạch Long. Nhưng câu tiết lộ của anh đã khiến cậu thảng thốt đến buột miệng:

 

- Tận thế gì chứ? Anh đóng phim điện ảnh à?

 

Lý Linh Châu gắt lên, ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường, nhưng trong bụng của cậu đã hoảng hốt đến mức ruột gan như xoắn hết vào nhau. Mạt thế sao lại đến nhanh như vậy? Cậu vẫn còn chưa kịp chuẩn bị gì cả. Số tiền mà Lý Hóa Sinh và bệnh viện hứa tặng cho cậu vẫn chưa chuyển qua hết. Cậu còn chưa kịp đòi nhà, đòi tiền của Dương Bạch Long. Cậu còn chưa kịp xây dựng căn cứ cho anh chống đỡ...

 

Lý Linh Châu tái mét mặt mày, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra một ý vô cùng đáng sợ: Liệu có phải vì cậu đã “sống lại”, đã biết trước sự việc và có hành vi khác thường nên đã thúc đẩy sự kiện khủng khiếp này đến sớm hơn hay không?

 

Nét mặt nhợt nhạt của Lý Linh Châu làm Dương Bạch Long lại cau mày. Anh lạnh lùng gật đầu, trầm giọng:

 

- Nếu là phim điện ảnh thì tốt. Rất tiếc, đây là hiện thực. Tận thế đến rồi. Đó chính là zombie.

 

Dương Bạch Long chỉ một ngón tay vào tên zombie không đầu đang nằm bất động cạnh đó. Sau lưng cậu là Hồng Thiên Lăng vẫn còn vất vả níu giữ hai nữ zombie đang không ngớt gào rú. Lý Linh Châu có cảm giác dạ dày co rút, cậu khom lưng xuống, ụa khan vài tiếng, cổ họng nhợn nhạo muốn nôn. Dương Bạch Long thở dài, vỗ lưng cho cậu, kiên nhẫn giải thích:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/14-mat-the-sao-lai-den-nhanh-nhu-vay.html.]

- Em lại không xem tin tức thời sự, đúng không? Bác sĩ ở đây cũng không nói cho em biết là đang có dịch bệnh lạ sao? Người bị nhiễm bệnh đều sẽ c.h.ế.t rất nhanh, tốc độ lây lan cũng rất kinh khủng, chỉ cần bị người bệnh cắn trúng thì sẽ lập tức bị nhiễm bệnh.

 

- Tôi có đọc báo. Cái này... tôi biết.

 

Lý Linh Châu thẫn thờ gật đầu, trong lòng cậu vẫn chưa thể bình tĩnh nổi. Mặc dù bản thân đã đoán được dịch bệnh kia chính là báo hiệu cho thời mạt thế, cũng biết được những người bị bệnh kia sẽ biến thành zombie. Nhưng thời gian này không đúng. Quá sớm rồi. Hơn nữa. Thông tin về thời mạt thế lại do Dương Bạch Long chính miệng nói cho cậu biết. Điều này không hề xảy ra trong kiếp trước nhưng lại gợi cho Lý Linh Châu nhớ thể thảm cảnh khủng khiếp của cả cậu và Dương Bạch Long trong kiếp trước.

 

Trông thấy gương mặt của Lý Linh Châu vốn đã nhợt nhạt lại càng thêm tái mét, Dương Bạch Long đoán là cậu đang hoảng sợ. Anh bèn tìm cách an ủi:

 

- Đừng sợ. Mặc dù dịch bệnh này khá nguy hiểm. Nhưng cũng có những người sau khi bị zombie cắn thì không chết, không chỉ vậy, cơ thể còn có thể sinh ra một số dị năng đặc biệt nữa.

 

- Sao... sao anh biết?

 

- Vì tôi cũng đã từng bị cắn.

 

Dương Bạch Long điềm nhiên kể lại, nhưng Lý Linh Châu thì nhảy dựng lên. Cậu túm lấy anh, xem xét từ trên xuống dưới, miệng không ngừng hỏi thăm:

 

- Anh bị cắn? Sao lại bị cắn? Anh bị cắn ở đâu? Có đi khám chưa? Bác sĩ nói thế nào? Lúc này anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Anh... anh có bị gì không?

 

Lý Linh Châu lo lắng hỏi, càng nói càng nhỏ, đến câu cuối thì trở thành lí nhí. Không xong rồi. Cậu chột dạ rồi. Vốn đã tự mình biết lấy bản thân mình chỉ là “bạn giường”, cậu lại còn sốt sắng hỏi han tình hình bạn trai của... người ta như thế, đúng là không ra thể thống gì mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận