Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi
2. Tỉnh mộng
Vốn là Lý Linh Châu chỉ muốn lặng lẽ trả ơn xong rồi thì âm thầm rời đi, từ đây về sau không còn gặp lại Dương Bạch Long nữa. Nhưng cậu không ngờ được, hành vi trả ơn của cậu đã bị máy camera của nhà anh ghi lại. Và thế là, Dương Bạch Long đến tìm Lý Linh Châu, chất vấn.
Không thể nói ra nguyên nhân thật sự, Lý Linh Châu đành bày ra dáng vẻ si tình, biểu lộ tình cảm và tỏ tình với anh.
Dĩ nhiên là Dương Bạch Long không chấp nhận.
Tuy nhiên, với tinh thần trách nhiệm vốn có, Dương Bạch Long đã không thể tránh né, xa cách hay xua đuổi Lý Linh Châu một cách quyết liệt và thẳng thừng như trước. Lý Linh Châu thì không kìm lòng nổi trước Dương Bạch Long. Thế là, trong lúc vô tình, cả hai xích lại gần nhau từ lúc nào không biết.
Kể từ khi ở cạnh Dương Bạch Long, cũng đã gần ba năm rồi, số lần Lý Linh Châu nằm mơ thấy lại chuyện khủng khiếp thời mạt thế giảm xuống rõ rệt. Cho đến mấy tháng gần đây, cậu đã không còn phải chịu cảnh nửa đêm giật mình thức dậy trong nỗi kinh hoàng vì nhìn thấy cái c.h.ế.t thê thảm của bản thân và Dương Bạch Long trong vòng vây của lũ zombie nữa.
Nhưng tại sao, đêm nay cậu lại nằm mơ thấy cơn ác mộng kia một lần nữa, lại còn vô cùng chân thực và sinh động đến như thế. Lý Linh Châu thậm chí vẫn còn cảm nhận được cảm giác gai hết cả người khi những bàn tay xương xẩu nhớp nhúa của lũ zombie chạm vào cơ thể. Mùi hôi nồng nặc từ những thớ thịt đã thối rữa. Những tiếng gầm gào, rú rít đầy man dại. Và cả những chất nhờn nhầy nhụa của bọn chúng...
Nhớ lại cơn ác mộng kinh hoàng kia, Lý Linh Châu nhợn nhạo muốn nôn. Cậu ọe khan mấy tiếng rồi vội vã chạy đi tìm Dương Bạch Long. Nhưng anh không có ở trong căn hộ của bọn họ. Lý Linh Châu lục giỏ lấy điện thoại gọi cho Dương Bạch Long. Tiếng nhạc chờ vang lên du dương réo rắt, nhưng không có ai bắt máy. Lý Linh Châu vừa lo vừa sợ đến mức khủng hoảng. Nhưng cậu không biết tìm Dương Bạch Long ở đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/2-tinh-mong.html.]
Đột nhiên Lý Linh Châu cảm thấy bơ vơ và cậu đơn tột độ. Cậu không biết gì về Dương Bạch Long cả. Cậu chỉ nhận ra anh nhờ vào gương mặt và cái bớt anh để lộ ra khi bị zombie dày vò chà đạp. Cứ như thế, cậu lao vào anh như con thiêu thân nhào đầu vào lửa. Rốt cuộc thì Dương Bạch Long có thân thế ra sao, quê quán ở đâu, bạn bè thế nào,... Lý Linh Châu hoàn toàn không biết một chút gì cả. Cậu chỉ biết ở tại căn hộ này, thụ động chờ anh đến và dâng hiến cho anh. Sau đó, anh thường rời đi ngay, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng lạnh lùng.
Thế nên, trước sự “mất tích” của Dương Bạch Long, dù vô cùng lo sợ, nhưng Lý Linh Châu không còn cách nào khác là phải tiếp tục chờ đợi. Chờ anh tự đến tìm cậu.
Phải đến gần một tuần sau, Lý Linh Châu mới gặp lại được Dương Bạch Long. Khi nghe tiếng chuông cửa vang lên theo nhịp điệu quen thuộc, Lý Linh Châu suýt nữa là rơi nước mắt. Khi mở cánh cửa ra, nhìn thấy dáng hình quen thuộc, Lý Linh Châu đã không kìm được tiếng sụt sịt. Nhưng trước sự mừng rỡ đầy cảm động của Lý Linh Châu, Dương Bạch Long đã nói một câu, như sét đánh bên tai, thiêu rụi toàn bộ cảm xúc của cậu. Giọng của anh lạnh ngắt:
- Bạn gái tôi về nước, sau này chúng ta không nên gặp lại nữa.
Lý Linh Châu gần như há hốc miệng, một lúc sau mới cất lên tiếng nói:
- Bạn gái của anh về nước? Vậy em là gì của anh?
- Bạn giường.
Hai chữ Dương Bạch Long nói ra lạnh lẽo như gió đông làm cả người Lý Linh Châu như một khối băng bị thổi ngã từ đỉnh núi cao rơi xuống vực thẳm, vỡ vụn.