Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi
19. Đổ cả hũ giấm
Trong lòng Dương Bạch Long chua lét như bị ai đổ cả hũ giấm vào tim, nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, hừ mũi một cái đầy khinh thường:
- Anh ta dùng dằng không dứt khoát như thế, em đừng có học hỏi theo đấy. Chúng ta đi thôi.
Nói rồi, Dương Bạch Long bước tới, bế thốc Lý Linh Châu lên tay. Đây là tư thế “kỵ sĩ bế công chúa” mà Lý Linh Châu thích nhất khi còn ở cùng với Dương Bạch Long. Mỗi khi anh bế cậu lên như thế, thì suốt đêm hôm ấy anh sẽ rất dịu dàng với cậu. Lý Linh Châu cười u ám. Đáng ghét thật. Đã là thời điểm nào rồi mà cậu lại còn mơ mộng đến sự dịu dàng của Dương Bạch Long dành cho cậu nữa cơ chứ.
Dương Bạch Long nhìn thấy nụ cười chẳng lấy gì làm vui vẻ của Lý Linh Châu mà trong lòng càng thêm chua chát đến ê ẩm. Anh biết Lý Linh Châu rất thích được anh bế bằng tư thế này. Vậy mà bây giờ anh đang dùng tư thế cậu thích nhất để bảo vệ cho cậu, Lý Linh Châu lại cười đến đau lòng như thế. Có phải là tại vì cái gã vai u thịt bắp đang đứng nhìn bọn họ chằm chằm kia không?
Hồng Thiên Lăng lại một lần nữa oanh liệt chịu cảnh “chỉ đứng nhìn cũng bị lia ánh mắt d.a.o găm”. Hai tay của anh ta còn đang phải níu giữ hai nữ zombie nên có muốn gãi đầu cũng không được. Lý Linh Châu nhìn nét mặt và bộ dáng kỳ quái của Hồng Thiên Lăng mà bật cười một tiếng. Dương Bạch Long sa sầm nét mặt. Tiếng cười vui vẻ này của Lý Linh Châu lại là vì cái gã vai u thịt bắp kia mà có. Anh nghiến răng, xòe tay vung ra một luồng gió, cuốn lấy hai zombie trong tay Hồng Thiên Lăng, ném mạnh về phía cửa sổ.
Choang.
Cửa kính vỡ toang. Hai zombie kia gào rú thảm thiết và rơi xuống bên dưới. Hồng Thiên Lăng hốt hoảng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ kịp thấy nét mặt vặn vẹo của hai zombie kia trong một thoáng rồi mất hút. Nhìn xuống đường sá đầy nghẹt zombie, Hồng Thiên Lăng không còn nhận ra đâu là mẹ và em dâu của anh ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/19-do-ca-hu-giam.html.]
Dương Bạch Long bế Lý Linh Châu bước đến chỗ khung cửa sổ vỡ, nói mà không thèm quay lại:
- Ở yên đây chờ tôi trở lại. Nếu anh rời đi, tôi sẽ bỏ mặc đấy.
Hồng Thiên Lăng gật đầu, thẫn thờ ngồi bệt xuống sàn. Kể từ giờ phút này, anh ta chỉ có một mình, không còn người thân nào nữa rồi, anh ta còn biết đi đâu nữa. Lý Linh Châu nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Hồng Thiên Lăng mà thở dài, nỗi lo lắng của cậu về bố mẹ dưới quê lại càng thêm nặng nề.
Dương Bạch Long không để cho Lý Linh Châu kịp cảm thương thêm nữa. Anh phóng lên bệ cửa sổ rồi lao ra ngoài. Tiếng gió rít lên bên tai khiến Lý Linh Châu không thể nghĩ ngợi gì được nữa, theo bản năng đưa tay ôm chặt lấy cổ của Dương Bạch Long.
Trong một thoáng, Lý Linh Châu nghĩ rằng Dương Bạch Long đang muốn ôm cậu cùng chết. Thế nhưng bọn họ không bị rơi xuống. Lý Linh Châu cảm giác được có gió thổi phần phật dưới chân, cơ thể của cậu trong vòng tay của Dương Bạch Long lại như đang đi thang máy từ từ di chuyển lên cao hơn, cho đến khi dừng lại giữa không trung.
Dưới mặt đất lại vang lên hàng loạt âm thanh gào thét, Lý Linh Châu cúi đầu nhìn xuống. Vừa nhìn một cái, Lý Linh Châu run rẩy hết cả người, vòng tay ôm Dương Bạch Long càng thêm siết chặt.
Trên đường phố đông nghịt zombie toàn thân thối rữa đang nghiêng ngả đi khắp nơi. Trong một góc đường, có một người bình thường không trốn kỹ bị phát hiện, ngay lập tức anh ta liền bị một đám zombie điên cuồng lao tới rượt đuổi.
Dương Bạch Long chuyển tư thế của Lý Linh Châu một chút, để tay phải của anh được tự do cử động. Lý Linh Châu vừa cảm thấy cơ thể dịch chuyển thì Dương Bạch Long đã vung tay ra, tạo một cơn lốc xoáy khá lớn, vẹt đám zombie bên dưới đường sang hai bên. Anh lại chuyển động cổ tay, luồng lốc xoáy cuốn lấy người đi đường còn đang sợ tới nhũn hết cả ra kia hất lên và đẩy anh ta vào khung cửa kính vỡ, nơi Hồng Thiên Lăng đang ẩn nấp.