Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi

7. “Bạn giường” so với “Bạn gái”

Trước cổng trường, Dương Bạch Long nhìn bóng dáng quen thuộc kia chạy như bỏ trốn, lại thoáng nhìn thấy túi thuốc trong tay Lý Linh Châu, chân mày của anh hơi nhíu lại.

  

Mai Thu Hương nương theo ánh mắt Dương Bạch Long nhìn thấy Lý Linh Châu chạy trốn, vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác cao độ. Xa cách ba năm, khi cô ta từ nước ngoài trở về, bỗng có cảm giác không còn hiểu rõ Dương Bạch Long nữa.

 

Hôm nay Mai Thu Hương đòi đi theo Dương Bạch Long đến trường, cũng là vì muốn cùng bạn bè của Dương Bạch Long gặp mặt, với tư cách bạn gái của anh. Dĩ nhiên, mục đích này, Mai Thu Hương giấu kín trong lòng.

 

Từ trước tới nay, Dương Bạch Long chưa bao giờ thừa nhận Mai Thu Hương là bạn gái, nhưng trước những chiêu trò úp úp mở mở của Mai Thu Hương cố ý để mọi người hiểu lầm về mối quan hệ của cả hai, anh cũng không có phản ứng hay tỏ vẻ gì khó chịu. Thế nên, lần này Mai Thu Hương quyết định sẽ đẩy nhanh và đẩy mạnh tác động, để Dương Bạch Long phải thừa nhận cô ta là bạn gái của anh trước mặt người khác.

 

Vậy mà, vừa mới nãy, Dương Bạch Long lại không thèm nhìn cô ta mà chỉ dõi mắt theo một chàng trai khác. Chàng trai kia, Mai Thu Hương chưa nhìn rõ, nhưng thái độ của Dương Bạch Long khiến Mai Thu Hương không nén nổi ghen tị. Cô ta ra vẻ ngây thơ, tò mò hỏi:

 

- Có chuyện gì thế? Cậu ấy sao vừa thấy chúng ta đã bỏ chạy rồi? Anh biết cậu ấy sao? Hay là, cậu ta là kẻ xấu? Chúng ta có cần báo cảnh sát không?

 

Trước câu hỏi của Mai Thu Hương, Dương Bạch Long đáp lại một cách dửng dưng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/7-ban-giuong-so-voi-ban-gai.html.]

 

- Không cần. Tôi không biết cậu ta, tôi nhớ tới hôm nay còn có việc, hôm khác lại dẫn cô đi gặp bọn họ. Tôi sẽ đưa cô về.

 

Dương Bạch Long lắc đầu, vừa nói vừa xuống xe, kéo Mai Thu Hương lại ngồi lên taxi trở về.

 

- Này, anh có chuyện gì vậy, chúng ta đã hẹn với bạn bè của anh rồi mà?

 

Mai Thu Hương bị kéo lên taxi, không thể phản kháng, chỉ biết ra vẻ tủi thân hỏi lại. Lý Linh Châu đang chạy trối chết, nghe giọng nói nũng nịu ấy, không kìm lòng được, len lén quay đầu lại nhìn, vừa lúc cùng ánh mắt Dương Bạch Long chạm nhau. Lý Linh Châu giật mình chột dạ, ánh mắt bất giác dời đi, đặt lên người cô gái bên cạnh Dương Bạch Long.

 

Bộ dáng của Mai Thu Hương thật sự rất xinh đẹp. Vẻ đẹp của Mai Thu Hương tràn đầy thanh xuân tươi thắm, nhỏ nhắn ngọt ngào, vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Lúc này cô ta như chim nhỏ nép vào người Dương Bạch Long, đôi tay tròn lẳng níu lấy cánh tay của anh, đôi mắt to tròn ngập nước, cái miệng hồng hồng dẩu ra, nũng nịu. Dáng vẻ kẹo ngọt ấy làm cho người ta liếc mắt một cái liền nổi lên ý muốn bảo vệ, chăm sóc, chở che. Lý Linh Châu cười tự giễu, so sánh cô gái mềm mại khả ái kia với một đứa con trai tầm thường, cứng ngắc như cậu, cán cân không cần so cũng đã biết lệch hẳn về phía nào rồi.

 

Trái tim của Lý Linh Châu đột nhiên co rút mấy cái, cơn đau ập đến cùng cảm giác choáng váng xuất hiện, cậu vội vã quay đầu chạy ngay đi. Nhưng cậu lảo đảo bước không vững, va phải một người đang đi tới. Lý Linh Châu ngước lên, cố gắng nhìn người trước mặt. Nhận ra đó là Đào Trọng Nghĩa, Hội trưởng hội sinh viên của Đại học V, một người rất tốt bụng, thường sẵn lòng giúp đỡ người khác, Lý Linh Châu mừng rỡ níu lấy anh ta, thều thào kêu cứu:

 

- Giúp tôi... Tôi bị bệnh rồi... Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện...

Bạn cần đăng nhập để bình luận