Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi

4. Rời đi

Lý Linh Châu đờ đẫn đau xót suốt một ngày thì tỉnh táo lại.

 

Dù sao thì cậu cũng là người đã trưởng thành, lại bươn chải sống một mình một khoảng thời gian rất lâu trước khi Dương Bạch Long xuất hiện, lẽ nào cậu rời khỏi anh thì không tồn tại nổi, không có anh thì không sống được hay sao? Lý Linh Châu cậu trước kia không có Dương Bạch Long, không có gia đình, không có người thân,... cậu vẫn sống được một mình hơn hai mươi năm mà vẫn khỏe mạnh đó thôi.

 

Hơn nữa ba năm nay cậu cũng rất thoải mái, rất sung sướng. Giữa cậu và Dương Bạch Long còn chưa biết ai mới là bạn giường của ai, cũng chưa biết ai sẽ hối hận khi rời bỏ ai đâu.

 

Và bằng khí thế hừng hực kia, Lý Linh Châu quyết định sẽ để cho Dương Bạch Long hối hận vì đã bỏ rơi cậu. Đồng thời, cậu cũng muốn để bản thân không hối hận khi sống tách khỏi Dương Bạch Long.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/4-roi-di.html.]

Lý Linh Châu thu dọn đồ đạc và rời khỏi căn hộ được mua bằng tiền của Dương Bạch Long và chuyển đi ngay trong buổi chiều hôm đó. Căn hộ này đã không còn là “nhà” của cậu nữa. Lý Linh Châu cũng không trở lại khu nhà trọ cũ. Cậu không muốn Dương Bạch Long tìm được cậu, ấy là, nếu như anh có đi tìm. Cậu càng không muốn nhìn cảnh nhớ người. Thế là Lý Linh Châu tìm một chỗ trọ khác, ở trong một con hẻm nhỏ, hơi vắng vẻ, nhưng kín đáo, và cách xa nơi ở cũ.

 

Sau khi chuyển vào nơi ở mới xong, Lý Linh Châu đến thư viện mượn hết những quyển sách viết về zombie và thời mạt thế về đọc ngấu nghiến. Không hiểu vì sao, trong lòng Lý Linh Châu vẫn luôn có cảm giác bất an về khả năng cơn ác mộng của cậu có thể trở thành sự thật. Và bởi vì trong cơn ác mộng đó, cả cậu và Dương Bạch Long đều phải chịu cảnh kết thúc cuộc đời một cách tàn khốc, nhục nhã và khổ sở đến đáng sợ vô cùng, cho nên Lý Linh Châu ôm tâm lý “thà tin là có”. Cậu phải tìm hiểu và nghiên cứu về lũ zombie kia và thời mạt thế nọ thật kỹ càng, để khi cần thiết có thể giúp được bản thân sống sót. Và quan trọng nhất là, không để Dương Bạch Long phải chịu thảm cảnh như trong giấc mơ kinh hoàng kia.

 

Trong tất cả các quyển sách mà Lý Linh Châu đã đọc, đều có điểm chung là, khi mạt thế xảy ra, con người hoàn toàn bị động, đặc biệt là trong vấn đề lương thực thực phẩm, thuốc men và cơ sở vật chất cùng vũ khí để chống lại zombie. Chính vì thế, thời gian đầu, con người thương vong rất nhiều, cũng bị zombie tấn công, chiếm lấy rất nhiều khu vực. Dù sau đó bắt đầu xuất hiện một số ít người có dị năng, có thể chống lại được zombie, nhưng lực lượng đôi bên quá chênh lệch nên vẫn tạo thành cục diện giằng co. Mà thời gian càng kéo dài thì zombie càng tiến hóa nhanh chóng.

 

Thậm chí, trong cơn ác mộng vẫn luôn ám ảnh Lý Linh Châu bấy lâu, lũ zombie kia chẳng những trở nên mưu mô xảo quyệt mà còn ngập tràn dục vọng. Không chỉ vậy, chúng còn biết cách ép buộc con người sinh sản ra thế hệ sau cho chúng, mà Lý Linh Châu chính là nạn nhân đầu tiên và Dương Bạch Long chính là người tử vong đầu tiên trong phát minh đó của chúng.

 

Lý Linh Châu càng đọc càng cảm thấy hối hận, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi vì cậu đã chấp nhận rời khỏi Dương Bạch Long một cách quá nhanh chóng và dễ dàng như thế. Bởi vì, nếu cậu chịu nêu lên đòi hỏi, chịu đưa ra yêu sách thì cậu đã có thể có một số tiền kha khá để tích lũy lương thực thực phẩm và thuốc men. Dĩ nhiên là vẫn sẽ không đủ nhiều, nhưng ít ra, nếu mạt thế thật sự xảy ra thì cậu cũng có thể giúp Dương Bạch Long đỡ vất vả trong thời gian đầu để anh có thể tập trung tiêu diệt zombie, không để chúng kịp tiến hóa để có thể đảo ngược tình thế, đẩy anh vào cái c.h.ế.t đau đớn tủi nhục kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận