Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi
17. Nếu tôi không chê?
Trong lòng Lý Linh Châu đau xót, anh còn hỏi cậu về vị trí của anh trong lòng cậu ư? Cậu làm gì có tư cách để đặt anh vào trong lòng kia chứ. Cậu và anh, sao có thể là bạn bè được cơ chứ? Giữa cậu và anh, vốn chỉ có hai chữ “bạn giường” mà thôi. Lý Linh Châu nghiến răng, trong lòng vô cùng hối hận vì sao mình lại cố chấp hỏi về vấn đề này. Câu trả lời không phải quá rõ ràng rồi sao? Cậu hỏi anh, chẳng khác gì tự chuốt lấy nhục nhã về mình.
Họ chỉ là bạn tình, không phải, là “bạn giường”, không có tình.
Dương Bạch Long có thể tới cứu một “bạn giường” bị vứt bỏ như cậu, lẽ ra Lý Linh Châu phải vô cùng biết ơn, nếu không phải nhờ có Dương Bạch Long, vừa rồi cậu đã bị gã thanh niên biến thành zombie kia cắn cho nát bét.
Lý Linh Châu nhếch môi cười tự giễu, giọng nói không tự chủ được mà nhuốm đầy trào phúng, châm chọc:
- Cảm ơn anh đã đến cứu tôi. Bệnh của tôi không nghiêm trọng lắm, nhưng sức của tôi khá yếu, không thể chạy thoát khỏi zombie. Cho nên, đành phải phiền anh đưa tôi đi một chuyến vậy. Còn nữa, phiền anh đưa anh Thiên Lăng đi cùng.
Dương Bạch Long nghe Lý Linh Châu đồng ý đi theo mình, nét mặt còn chưa kịp giãn ra thì đã nghe cậu đề nghị anh đưa thêm một người nữa đi cùng. Thật ra, cho dù Lý Linh Châu không nói thì Dương Bạch Long cũng sẽ cứu người kia. Nhưng vấn đề là, để tự anh cứu người, sẽ khác hoàn toàn với việc Lý Linh Châu mở miệng đề nghị anh như thế. Hơn nữa, cậu lại còn gọi tên của người thanh niên kia một cách thân mật như thế. Phải biết là trong suốt ba năm cận kề bên nhau, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rất nhiều lần, nhưng Lý Linh Châu rất ít khi gọi tên của anh một cách thân mật và tự nhiên như thế.
Ánh mắt như d.a.o găm của Dương Bạch Long lại lia về phía Hồng Thiên Lăng một nhát bén ngót. Anh chàng vai u thịt bắp nằm không cũng trúng đạn, à nhầm, đang khống chế hai zombie cũng trúng “dao”, ngơ ngác không hiểu vì sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/17-neu-toi-khong-che.html.]
Lý Linh Châu nhìn ánh mắt của Dương Bạch Long thì biết ngay rằng anh đang không vui. Cậu nương theo hướng nhìn của Dương Bạch Long và hiểu lý do anh không vui chính là vì anh chàng vai u thịt bắp tên Hồng Thiên Lăng kia. Không, có lẽ anh không vui vì cậu đã dám đề nghị anh cứu người. Lý Linh Châu lại ảm đạm cười tự giễu. Cậu đúng là nhiều chuyện, bản thân mình tự lo còn không xong, lại còn đèo bòng muốn cứu thêm người. Tuy nhiên, cậu cũng không thể bỏ mặc anh chàng vai u thịt bắp kia được.
Lý Linh Châu bèn nhẹ giọng, vừa như giải thích vừa như van nài:
- Dù sao thì anh ta cũng đã từng cứu tôi. Nếu không có anh ta, thì khi anh đến đây có lẽ tôi đã bị zombie cắn chết, hoặc đã biến thành zombie rồi. Tôi biết, tôi không có tư cách để đòi anh cứu ai hết, tôi không có gì để báo đáp cho anh. Tôi chỉ còn có tấm thân này thôi, nếu anh không chê thì cứ nhận lại, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn phục vụ, vô cùng biết điều, vô cùng nghe lời.
- Nếu tôi không chê?
Dương Bạch Long hỏi vặn lại Lý Linh Châu, giọng trầm xuống, nét mặt cũng âm u đến đáng sợ. Lý Linh Châu nghẹn ngang giữa n.g.ự.c một cái đau nhói. Cậu nuốt khan nước miếng, thấp giọng, ủ rũ:
- Nếu... nếu anh chê... thì thôi vậy. Dù gì tôi cũng đã bị anh vứt bỏ, bảo anh nhận lại thì đúng là... không ổn lắm. Không sao đâu. Tôi sẽ tự tìm cách vậy.
Giọng của Dương Bạch Long càng trở nên rét lạnh:
- Tôi vứt bỏ em khi nào? Hơn nữa, ý của em là, nếu tôi không chấp nhận cứu anh ta thì em cũng sẽ không đi theo tôi sao?