Anh Ấy Là Dị Năng Mạnh Nhất Của Tôi
12. Một trận kinh hoàng
Lý Linh Châu tự biết bản thân có vẻ ngoài không hù dọa được ai, bèn mang hai đối tượng có tính trấn áp bạo động mạnh nhất là bảo vệ và cảnh sát ra. Quả nhiên đã có thể dọa được người đàn bà kia ngậm miệng. Cô gái đi theo bà ta thì có vẻ đã mệt mỏi nên từ khi vào phòng đã nằm im trên chiếc giường trống gần đó ngủ thiếp đi.
Người thanh niên vai u thịt bắp kia thấy Lý Linh Châu đã có thể dọa được mẹ của anh ta im miệng, bèn thở phào một hơi, chạy đến đỡ bà ta vào chiếc giường trống còn lại. Người đàn bà càu nhàu một lát thì cũng ngủ thiếp đi.
Lúc này người thanh niên mới quay sang Lý Linh Châu bắt chuyện:
- Chào cậu, tôi tên là Lăng, Hồng Thiên Lăng. Cậu có tiện cho tôi biết tên không?
- Tôi tên Châu, Lý Linh Châu.
Lý Linh Châu liếc nhìn cơ bắp của Hồng Thiên Lăng, thầm nghĩ bố mẹ của anh ta cũng khéo đặt tên cho con trai thật. Hồng Thiên Lăng có vẻ là một người ít nói. Nên sau một màn chào hỏi ngắn ngủi ấy, anh ta cũng không biết nói gì.
Lý Linh Châu cũng không có tâm trạng tám chuyện với người mới quen. Cậu ngồi trở lại giường bệnh, với tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi điện cho Lý Hóa Sinh.
Lý Hóa Sinh dường như đang bận, liên lạc không thể kết nối được, một phút sau, điện thoại di động không ai nghe, tự động cúp máy.
Điện thoại di động của Lý Hóa Sinh vẫn không kết nối được, Lý Linh Châu không bỏ cuộc tiếp tục gọi, hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của người hai người phụ nữ trên chiếc giường cạnh đó. Hồng Thiên Lăng cũng mệt mỏi, ngồi dựa vào chân giường ngủ gục, càng không nhận ra sự bất thường đang lặng lẽ diễn ra.
Người phụ nữ trung niên và cậu gái kia vốn đang nằm ngủ mê mệt bỗng nhiên mở bừng mắt ra. Tròng mắt của họ đều trợn ngược, vô hồn. Làn da cũng nhanh chóng chuyển sang màu xám xịt. Bọn họ vừa co giật vừa ngồi dậy, các khớp cử động cứng đờ như những con robot bị rỉ sét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-ay-la-di-nang-manh-nhat-cua-toi/12-mot-tran-kinh-hoang.html.]
Lý Linh Châu gọi điện thoại bốn năm lần, đều không liên lạc được điện thoại của Lý Hóa Sinh. Nhíu mày buông di động xuống, Lý Linh Châu quay đầu lại không nhìn thấy người phụ nữ trung niên nữa. Cậu vừa đưa mắt nhìn được nửa vòng thì cánh tay của cậu đột nhiên bị ai đó nắm chặt. Lý Linh Châu hoảng sợ, cánh tay đau nhói, cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.
Vừa quay đầu, Lý Linh Châu sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập. Người phụ nữ trung niên kia đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào không biết, cặp mắt trợn ngược mở trừng trừng vô hồn nhìn chằm chằm Lý Linh Châu. Cậu gái kia cũng đang lừ đừ tiến lại gần cậu. Người đàn bà túm được tay của Lý Linh Châu liền há miệng thật to, phà ra mùi hôi thối, chồm tới muốn cắn cậu.
Lý Linh Châu không kịp né tránh, cũng không còn sức né tránh. Cậu chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi rụt cổ nhắm hai mắt lại, sợ hãi tuyệt vọng.
Tiếng kêu của Lý Linh Châu gọi Hồng Thiên Lăng giật mình tỉnh lại. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta vội vã nhào lên, túm lấy mẹ của mình, kéo ra. Bàn tay của người đàn bà vẫn còn nắm lấy cổ tay của Lý Linh Châu. Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay của bà ta đã gãy lìa, tình trạng hoàn toàn giống với đứa con trai của bà ta đã bị hóa thành zombie ngoài hành lang. Lý Linh Châu kêu lên thảng thốt:
- Bà ấy đã bị lây nhiễm rồi!
Hồng Thiên Lăng đau xót gật đầu. Không chỉ mẹ của anh ta, mà ngay cả cô gái kia, em dâu của anh ta, cũng đã bị lây nhiễm. Hồng Thiên Lăng dùng cả hai tay nắm lấy hai người phụ nữ giữ lại, ngước lên gào với Lý Linh Châu:
- Tôi giữ họ lại. Cậu mau chạy trước đi.
- Nhưng còn anh thì sao?
- Tôi sẽ tự tìm cách. Dù sao họ cũng là người nhà của tôi. Còn cậu thì không liên quan. Cậu mau chạy đi!
- Anh nhớ cẩn thận đấy. Tôi sẽ gọi thêm người đến giúp!
Lý Linh Châu luôn biết tự lượng sức mình. Dù cậu có ở lại cũng chẳng giúp được gì, có khi còn làm vướng tay vướng chân của người ta. Anh chàng Hồng Thiên Lăng này vốn vai u thịt bắp, chắc chắn rất khỏe mạnh, ban nãy anh ta chịu để bị mắng bị đánh hoàn toàn là vì nhường nhịn người thân mà thôi. Sức lực của anh ta đối phó với zombie thời kỳ đầu thì không thành vấn đề. Lý Linh Châu quyết định nhanh gọn, vội vã rời đi. Cậu phải chạy xuống sảnh, gọi bảo vệ đến hỗ trợ cho anh ta.