Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Học Đường

END: Không hối hận

Cô mỉm cười, gật đầu: "Ừ, không cần nữa."

 

Đạo sĩ vẫn không thể tin được: "Nơi này chỉ là một thế giới phái sinh từ một cuốn sách thôi!"

 

Gió nhẹ thổi từ xa tới, lướt qua đầu ngón tay Sầm Thủy Loan, mang theo cả giọng nói của cô, trở nên dịu dàng hơn.

 

"Ai biết được thế giới ban đầu có phải là thế giới phái sinh hay không chứ?"

 

Lối thoát sắp đóng lại hoàn toàn, tuy Sầm Thủy Loan đang cười, nhưng ánh mắt lại kiên định.

 

Đạo sĩ nhìn cô, vẻ mặt có chút phức tạp, ông không dám lãng phí thời gian, hỏi lại lần cuối.

 

"Đừng hối hận đấy, bỏ lỡ cơ hội, sau này sẽ không thể quay về được nữa đâu."

 

"Ừ."

Sầm Thủy Loan gật đầu, khoanh tay cười rạng rỡ.

 

"Không hối hận."

 

Không đi nữa thì thực sự không kịp nữa rồi. Đạo sĩ nhìn cô lần cuối, lần đầu tiên có cảm giác muốn ghi nhớ một người mãi mãi.

 

Ông nhón chân, lại giống như lúc đến, cưỡi mây bay thẳng lên trời.

 

Sầm Thủy Loan đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn đạo sĩ biến mất trên bầu trời, nụ cười trên mặt nhàn nhạt.

 

Ngay khi lối thoát đóng lại, bầu trời trở nên quang đãng, trong xanh như nước, không một gợn mây.

 

Những bạn học bên cạnh lại khôi phục sức sống, ký ức cũng không hề bị gián đoạn, tiếp tục vừa cười nói vừa đi vụt qua.

 

Nghiêm Tĩnh Tĩnh chạy đến phía sau vỗ vai Sầm Thủy Loan đang đứng tại chỗ, tò mò: “Đi thôi, nhìn gì thế?”

Sầm Thủy Loan bị cô bạn vỗ một cái, thu hồi tầm mắt khỏi bầu trời trên cao, cười tủm tỉm khoác tay cô bạn.

"Ấy, về lớp thôi."

 

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Cánh cửa đồn cảnh sát bị một bàn tay trắng bệch đẩy nhẹ, Hứa Ý Nghênh cúi đầu bước vào, m.á.u trên tay đã khô lại thành màu đỏ sẫm.

 

Nữ cảnh sát mặc đồng phục thấy cô ngược sáng đi vào, tưởng cô bé gặp chuyện gì, vội vàng tiến lên, lại bị con d.a.o sáng loáng trong tay cô bé làm chói mắt.

 

Hứa Ý Nghênh giơ tay đặt con d.a.o lên bàn, nhẹ giọng nói.

 

"Em tự thú."

 

Bên ngoài trời quang mây tạnh, lá rụng ven đường được công nhân vệ sinh nhẹ nhàng quét lại thành một đống nhỏ.

 

Cô nàng nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên mím môi, khẽ mỉm cười.

 

Trình Túc Kỳ đang ngồi chơi game ở cuối lớp bỗng nhiên thấy hơi bực bội, ném máy chơi game sang một bên, nằm úp sấp trên bàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/xuyen-thanh-nu-phu-trong-truyen-hoc-duong/end-khong-hoi-han.html.]

Người bên cạnh ghé sát vào, hỏi một cách đáng thương: "Anh, anh thực sự chuyển trường à?"

 

Trình Túc Kỳ liếc cậu ta một cái, xoa xoa mái tóc rối bù của cậu ta, tuy giọng điệu không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.

 

“Mặt mày ủ rũ như đưa đám thế? Chuyển trường thôi mà, sau này có phải không gặp được nữa đâu.”

 

Tuổi mười sáu mười bảy, luôn cảm thấy tương lai còn rất dài, chưa bao giờ coi chia ly là chuyện gì to tát.

 

Lúc Sầm Thủy Loan và Nghiêm Tĩnh Tĩnh cùng nhau về lớp, trong lớp vẫn còn trống một nửa, giáo viên bèn để bọn họ tự làm bài tập.

 

Từng người từng người quay lại, Sầm Thủy Loan vừa vào lớp đã thấy Diêu Tư Cứu đang ngồi thẳng lưng, mím môi làm bài tập.

 

Mái tóc của cậu được ánh sáng chiếu vào, trông mềm mại bồng bềnh.

 

Sầm Thủy Loan nhịn xuống ý muốn xoa đầu cậu, ngồi về chỗ của mình. Diêu Tư Cứu đẩy vở ghi chép lại bài tập mà giáo viên đã chữa cho cô, thấy dáng vẻ vui mừng của Sầm Thủy Loan, cũng không nhịn được cười.

 

"Viết tốt lắm à?" Cậu nhỏ giọng hỏi cô.

 

Sầm Thủy Loan lấy sách che khuất tầm nhìn của giáo viên trên bục, nhỏ giọng nói với cậu ta: "Bài luận của tớ viết quả thực không tệ, nhưng tớ vui không phải vì chuyện này."

 

Trên bục giảng, giáo viên cúi đầu xem sách, không chú ý đến tình hình bên dưới.

 

Diêu Tư Cứu hơi cúi người xuống, đôi mắt dưới ánh sáng không còn sâu thẳm như vậy nữa, mà trở nên trong veo sáng ngời.

 

"Vậy là vì sao?"

 

"Vì..." Sầm Thủy Loan đảo mắt, cười tinh nghịch, "Cậu hôn tớ một cái, tớ sẽ nói cho cậu biết."

 

Diêu Tư Cứu thở dài, quay đầu đi không để ý đến cô nữa.

 

Sầm Thủy Loan nịnh nọt kéo ngón út của cậu, cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.

 

Bóng của hai người chiếu xuống đất, chồng lên nhau.

 

Sầm Thủy Loan vừa xoay bút vừa xem bài tập, nhìn ánh sáng từ đầu bút hắt lên giấy, trong đầu nghĩ đến vài chuyện kỳ quái.

 

Có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó mà mọi người không hề hay biết, nơi này đã bị người ta vo tròn lại vài lần, như quả bóng bị đá lung tung đến một góc nào đó không biết tên.

 

Sau này, nơi này sẽ là một không gian rác thải nhỏ bé trôi nổi trong vũ trụ bao la, người khác không vào được, bọn họ cũng không ra được.

 

Nhưng nơi này vẫn có bốn mùa luân chuyển, cây cối xanh tươi, hoa thơm cỏ lạ. Không còn cái gọi là lệch khỏi cốt truyện chính, chỉ có mỗi người đưa ra những lựa chọn khác nhau vào thời khắc quan trọng.

 

Không gian bị coi là rác thải này trông như bị ép buộc lưu lạc, nhưng thực chất từ giờ phút này mới trở thành một thế giới thực sự.

 

Từ nay về sau, mỗi người đều là nhân vật chính.

 

(HOÀN)

Bạn cần đăng nhập để bình luận