Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Học Đường

END: Không hối hận

Cô mỉm cười, gật đầu: "Ừ, không cần nữa."

 

Đạo sĩ vẫn không thể tin được: "Nơi này chỉ là một thế giới phái sinh từ một cuốn sách thôi!"

 

Gió nhẹ thổi từ xa tới, lướt qua đầu ngón tay Sầm Thủy Loan, mang theo cả giọng nói của cô, trở nên dịu dàng hơn.

 

"Ai biết được thế giới ban đầu có phải là thế giới phái sinh hay không chứ?"

 

Lối thoát sắp đóng lại hoàn toàn, tuy Sầm Thủy Loan đang cười, nhưng ánh mắt lại kiên định.

 

Đạo sĩ nhìn cô, vẻ mặt có chút phức tạp, ông không dám lãng phí thời gian, hỏi lại lần cuối.

 

"Đừng hối hận đấy, bỏ lỡ cơ hội, sau này sẽ không thể quay về được nữa đâu."

 

"Ừ."

Sầm Thủy Loan gật đầu, khoanh tay cười rạng rỡ.

 

"Không hối hận."

 

Không đi nữa thì thực sự không kịp nữa rồi. Đạo sĩ nhìn cô lần cuối, lần đầu tiên có cảm giác muốn ghi nhớ một người mãi mãi.

 

Ông nhón chân, lại giống như lúc đến, cưỡi mây bay thẳng lên trời.

 

Sầm Thủy Loan đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn đạo sĩ biến mất trên bầu trời, nụ cười trên mặt nhàn nhạt.

 

Ngay khi lối thoát đóng lại, bầu trời trở nên quang đãng, trong xanh như nước, không một gợn mây.

 

Những bạn học bên cạnh lại khôi phục sức sống, ký ức cũng không hề bị gián đoạn, tiếp tục vừa cười nói vừa đi vụt qua.

 

Nghiêm Tĩnh Tĩnh chạy đến phía sau vỗ vai Sầm Thủy Loan đang đứng tại chỗ, tò mò: “Đi thôi, nhìn gì thế?”

Sầm Thủy Loan bị cô bạn vỗ một cái, thu hồi tầm mắt khỏi bầu trời trên cao, cười tủm tỉm khoác tay cô bạn.

"Ấy, về lớp thôi."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận