Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Học Đường

Chương 28: Đăng ký thi luận Tiếng Anh

Ăn cơm xong, Sầm Thủy Loan chủ động xung phong rửa bát.

 

Cô đeo găng tay cao su vừa rửa bát vừa suy nghĩ.

 

Đối với Sầm Thủy Loan mà nói, có gia đình hay không cũng không quan trọng lắm, trước đây cô sống một mình chẳng phải cũng tốt sao.

 

Nhưng nghĩ lại, hiện tại cô là từ không đến có, còn Diêu Tư Cứu là từ có đến không, ví như “từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thì khó”.

 

Lúc rửa bát xong đặt xuống, cô vô tình nhìn thấy trên tủ lạnh bên cạnh dán vài tờ giấy ghi chú. Sầm Thủy Loan tò mò lại gần xem, mép giấy ghi chú đã hơi cong, trông có vẻ cũ kỹ.

 

Tờ gần chỗ để bát nhất viết – Diêu Tư Cứu, rửa bát xong nhớ đẩy bát vào trong nhé.

 

Nét chữ trên giấy mềm mại, trông không giống chữ của Diêu Tư Cứu.

 

Không cần đoán cũng biết là ai viết, Sầm Thủy Loan "ồ ồ" hai tiếng, đưa tay đẩy bát vừa đặt xuống vào trong thêm một chút.

 

Cô đẩy xong, cẩn thận liếc nhìn cửa bếp xem có Diêu Tư Cứu không, rồi lại gần tờ giấy note, nói bằng giọng cực kỳ nhỏ.

 

"Chào dì, cháu tên là Sầm Thủy Loan, là bạn nữ duy nhất có quan hệ khá tốt với Diêu Tư Cứu."

 

Cô đọc chữ "nữ" rất nhanh và nhẹ, nói xong không nhịn được cười hề hề.

 

Sầm Thủy Loan cảm thấy, hình như cô và Diêu Tư Cứu càng hợp nhau hơn rồi.

 

Một người đáng thương như vậy, phải ở bên cạnh một người vô tâm vô phế như cô.

 

Đợi đến khi Sầm Thủy Loan rửa bát xong, Diêu Tư Cứu đứng ở cửa nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ đi học rồi.

 

Sầm Thủy Loan đi đến, nhìn thấy trên tường cạnh cửa treo vài bức ảnh, nhân lúc Diêu Tư Cứu đang đi giày, cô xem từng bức một.

 

Đều là ảnh của Diêu Tư Cứu và mẹ cậu, từ nhỏ đến lớn, chỉ có hai người bọn họ.

 

Sầm Thủy Loan xem xong, không nhịn được cảm thán: "Tớ đúng là đồ khốn nạn."

 

Diêu Tư Cứu đi giày xong mở cửa, Sầm Thủy Loan đi trước cậu một bước, lải nhải bên tai Diêu Tư Cứu.

 

"Lớp trưởng, tớ mới phát hiện tớ đúng là đồ khốn nạn, vậy mà lại bóc lột cậu lâu như vậy, nhưng bây giờ tớ đã tỉnh ngộ rồi, sau này tớ sẽ chiều chuộng cậu, cậu có thể làm nũng vô lý với tớ, tớ sẽ chiều theo cậu hết."

 

Diêu Tư Cứu không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ mình làm nũng sẽ như thế nào, nhìn cái miệng nói không ngừng như cái máy của Sầm Thủy Loan, hỏi cô: “Bỏ chuyện làm nũng ra, cậu có thể chiều tớ theo cách khác không?”

 

Sầm Thủy Loan bị cậu hỏi mà nghẹn lời, chỉ trích cậu: “Như vậy còn chưa đủ à? Bạn cùng bàn, cậu tham lam quá đấy.”

 

Diêu Tư Cứu lại có thêm một cách gọi, hơi bất lực.

 

Bên cạnh liên tục có học sinh đi xe đạp vụt qua, Sầm Thủy Loan vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi của cậu, đi chậm lại. Diêu Tư Cứu nhìn đồng hồ, dù sao cũng còn sớm, không nhắc nhở cô, cùng cô chậm rãi bước đi.

 

Sầm Thủy Loan nghĩ một lúc, thực ra cô cũng không có gì hơn cậu, trước khi xuyên sách là vậy, sau khi xuyên sách vẫn vậy.

Nhưng để thể hiện thành ý của mình, Sầm Thủy Loan nói.

 

"Sau này những gì tớ có, tớ đều có thể chia cho cậu một nửa."

 

Cô nói xong, lấy ví dụ: "Tớ có thể chia Triệu Tịch Đình cho cậu một nửa."

 

"..." Diêu Tư Cứu vẫn theo không kịp mạch não của Sầm Thủy Loan, "Thôi, cậu không cần chiều tớ đâu."

 

Sầm Thủy Loan nuốt nước bọt, dùng răng cắn cắn môi dưới, nheo mắt cười.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận