Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Học Đường
Chương 32: Buổi xem phim sân trường
Mấy hàng ghế phía trước đều đang nhỏ giọng nói chuyện, phía sau cùng nhân lúc trời tối người đông, một đám nam sinh tụ tập lại chơi bài ồn ào.
Trần Nhĩ Ngạn một tay cầm bài một tay cầm mì ăn liền, ăn hai miếng rồi dùng mũi chân đá đá Đường Sơ Chu, nói không rõ ràng: "Nhìn gì đấy Sơ Chu? Đến lượt cậu rồi!"
“Hửm?” Đường Sơ Chu thu hồi tầm mắt, phủi phủi vụn mì tôm trên người, nhớ lại số bài đã nghe thấy rồi rút hai lá bài ném qua.
Trần Nhĩ Ngạn vừa nhìn thấy bài của cậu ta liền nổi đóa, vừa ăn mì vừa mắng: “Tớ ra đôi Q đấy! Cậu ném đôi 8 làm cái quái gì thế?!”
"Ồ ồ, vậy tớ bỏ qua." Đường Sơ Chu nghiêng đầu nhìn những quân bài rơi vãi trên đất, đưa tay nhặt quân bài vừa ném ra lên.
Trần Nhĩ Ngạn khó hiểu nhìn cậu ta, nghiến răng nghiến lợi nhai mì rôm rốp: "Tớ nói này, Đường Sơ Chu, mấy ngày nay cậu nghĩ gì thế? Suốt ngày ngẩn người."
Đường Sơ Chu vừa xem bài vừa thản nhiên đáp: “Tớ đang nghĩ sau này tớ sẽ thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại.”
"..." Trần Nhĩ Ngạn trợn trắng mắt.
Ván bài vẫn tiếp tục sôi nổi, Đường Sơ Chu lười biếng đánh bài, thỉnh thoảng cười nói đùa với bọn họ.
Bọn họ ngồi cách màn hình lớn rất xa, xung quanh lại ồn ào, Đường Sơ Chu cũng không biết tại sao, lời thoại trong phim lại xuyên qua biển người bay vào tai cậu.
Ông cụ trung đoàn trưởng tóc đã bạc trắng vỗ vai chàng thanh niên trẻ vừa mới nhập ngũ, ân cần khuyên nhủ.
"Đời người vốn dĩ là như vậy, gặp gỡ chia ly đều rất dễ dàng."
...
Đường Sơ Chu cúi đầu xuống, những lá bài dưới đất lộn xộn, trước đây lúc Sầm Thủy Loan chơi cùng bọn họ, luôn chê bọn họ luộm thuộm, lần nào cũng vừa mắng bọn họ vừa gom bài lại vào giữa, để tránh bài bay lung tung không tìm thấy.
Có lẽ là bị thói quen đó ảnh hưởng, Đường Sơ Chu dùng chân chặn lá bài sắp bay ra ngoài, lại tiện tay đẩy những lá bài còn lại vào giữa, cậu vừa làm xong động tác này, trên đầu đột nhiên rơi xuống mấy viên kẹo.
Trần Nhĩ Ngạn cũng bị ném trúng vài viên, một viên còn trúng ngay trán, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, kêu lên một tiếng khoa trương.
Sầm Thủy Loan khinh bỉ liếc Trần Nhĩ Ngạn một cái, lại nhìn bài của Đường Sơ Chu, tặc lưỡi hai tiếng.
"Bài cậu hôm nay đen quá."
Đường Sơ Chu mới hoàn hồn, nhặt những viên kẹo cô vừa ném xuống, cười đáp: "Cậu không ở đây, không có ai về chót nữa."
"Nói bậy!" Sầm Thủy Loan giả vờ tức giận, Đào Dao bên cạnh kéo tay áo cô, làm mặt khổ sở cầu xin cô.
"Đừng nói nữa bà cô ơi, tớ sắp nhịn không nổi rồi."
Sầm Thủy Loan nhìn đôi chân đang bồn chồn của cô nàng, vỗ vai cô nàng một cái đầy thương hại, đẩy cô nàng, vừa đi vừa quay đầu lại nắm tay với Trần Nhĩ Ngạn và Đường Sơ Chu, làm động tác “cố lên”.
Trần Nhĩ Ngạn huýt sáo một tiếng, Đường Sơ Chu thì mỉm cười, bỏ những viên kẹo cô để lại vào túi, ném hai lá bài xuống rồi tiếp tục chơi.
Cậu dùng khóe mắt nhìn Sầm Thủy Loan và Đào Dao vừa cười nói vừa đi xa dần, thầm nói với chính mình trong lòng.
Như vậy cũng tốt.
Thật đấy.
Buổi tối xem phim xong cũng gần đến giờ tan học, Sầm Thủy Loan trước khi về còn dặn dò Diêu Tư Cứu một lần, sợ cậu quên con búp bê.
Diêu Tư Cứu bị cô làm cho hơi căng thẳng, tối đó cầm con búp bê ngồi trên giường, trước khi ấn nút trong lòng còn hơi hồi hộp, như thể ấn không phải nút bấm mà là mìn.
Diêu Tư Cứu trịnh trọng ấn nút, con búp bê xấu xí trong tay bỗng nhiên rung lên hai cái, sau đó vang lên một giọng nói âm lượng lớn.
"Diêu Tư Cứu Diêu Tư Cứu! Tớ là Sầm Thủy Loan! Nghe thấy hãy trả lời!"
Giọng nói của Sầm Thủy Loan phát ra từ con búp bê, còn bị biến âm một chút, cộng thêm bầu không khí trong phòng, người không biết còn tưởng đang quay phim ma.
Diêu Tư Cứu quả thực cũng bị dọa giật mình, con búp bê trong tay vẫn vừa kêu vừa xoay vòng vòng, vô cùng buồn cười.
Rất ồn ào, thật sự rất ồn ào, giống hệt Sầm Thủy Loan ngoài đời.
Cậu bật đèn ngủ đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt, ngay cả những sợi lông tơ trên mặt cậu cũng được nhuộm một màu cam dịu dàng.
Trong phòng không còn yên tĩnh nữa, âm thanh ồn ào lại khiến cậu cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Diêu Tư Cứu nhìn chằm chằm con búp bê đang xoay vòng vòng rất lâu, cong khóe miệng, cười hỏi: “Trả lời?”
Cậu đã từng lặng lẽ chìm đắm trong đáy biển sâu thẳm vắng vẻ rất lâu, cho đến một ngày, một thủy thủ dũng cảm cưỡi sóng vượt gió, đến vùng biển cậu đang ở, cầm loa phóng thanh hét lên với cậu, làm kinh động vô số chim hải âu, khiến cậu không thể không ngẩng đầu lên.
Trả lời, trả lời, cô chính là câu trả lời duy nhất của cậu.
Con búp bê kêu rất lâu, cho đến khi Diêu Tư Cứu chuẩn bị đi ngủ mới tắt.
Cậu đặt con búp bê ở đầu giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà chờ giấc ngủ đến.
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy vô cùng bình yên, như thể cuối cùng bụi đã lắng xuống, gánh nặng như tảng đá lớn đã rơi xuống đất, ngược lại khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Không biết ngủ quên từ lúc nào, bên tai lại mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót líu lo, Diêu Tư Cứu từ từ mở mắt ra, bên cạnh dường như trời đã sáng, cậu nheo mắt nhìn ra ban công.
Rèm cửa sổ bị gió ấm thổi phồng lên, một lớp vải mỏng bay phấp phới, qua rèm cửa, cậu thấy trên ban công có một người đang đứng. Ánh nắng bên ngoài dịu nhẹ, chắc là thời điểm ấm áp nhất. Người đó đứng dưới ánh nắng, đang phơi tấm ga trải giường vừa giặt xong. Ga trải giường được treo lên, bà lại vuốt phẳng nếp nhăn, rồi dùng tay vỗ vỗ vào mép dưới.
Diêu Tư Cứu lặng lẽ nhìn bà, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Cậu nhìn bà, người phụ nữ dường như không hề hay biết, chỉ tiếp tục phơi quần áo, như bà vẫn thường làm trong nhiều năm qua.
Diêu Tư Cứu nhìn rất lâu, cuối cùng lên tiếng.
“Mẹ, đã lâu con không mơ thấy mẹ rồi.”