Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Học Đường

Chương 21: Chỉ là hợp nhãn thôi sao

Thời tiết đã chuyển sang se lạnh, mưa liên tục mấy ngày liền, mọi người đều đã mặc quần áo dày.

 

Sầm Thủy Loan khoác một chiếc áo len mỏng, kết quả bị đinh ở góc bàn móc rách chỉ, suýt chút nữa tức chết.

Đường Sơ Chu và Trần Nhĩ Ngạn, những người bị Sầm Thủy Loan lây bệnh lười biếng trốn học cúp tiết, gục đầu xuống bàn phía sau, nhìn Sầm Thủy Loan tức giận chạy ra sau tìm một miếng gỗ bỏ đi, lại nhìn cô hùng hổ quay lại chỗ ngồi, vừa định đập xuống, lại đột nhiên nhìn thấy bạn học phía trước đang nằm úp mặt xuống bàn ngủ, lại buồn bực buông tay, ngửa mặt lên trời thở dài.

 

"Tớ thấy, Loan tỷ thay đổi rồi." Trần Nhĩ Ngạn ngáp một cái, nói với Đường Sơ Chu.

 

Đường Sơ Chu nhìn bóng lưng Sầm Thủy Loan, quay mặt vào tường. Trên bức tường trắng xóa vẫn còn những nét vẽ nguệch ngoạc của bọn họ khi nghịch ngợm, Đường Sơ Chu nhìn chằm chằm một lúc, nhỏ giọng nói.

 

"Tớ cũng muốn học hành rồi."

 

Trần Nhĩ Ngạn hiếm khi không cãi lại, xoa xoa đầu, lẩm bẩm: "Học đi."

 

Diêu Tư Cứu ngồi trong bàn nhìn hành động của Sầm Thủy Loan, đưa tay lấy miếng gỗ trên tay cô đặt xuống đất bên cạnh chân, nói với cô.

 

“Không cần đập.”

“Vậy phải làm sao?” Sầm Thủy Loan nhìn hành động của cậu hỏi.

 

 

Diêu Tư Cứu lấy trong ngăn bàn ra một cuộn băng dính màu trắng, xé một đoạn dán lên cây đinh, dán vài lớp, cây đinh không nhìn thấy nữa, trên mặt bàn nổi lên một cục nhỏ.

 

Sầm Thủy Loan sờ sờ, thấy hơi buồn cười, lại chân thành khen Diêu Tư Cứu một câu.

“Lớp trưởng, cậu giỏi thật đấy.”

 

Diêu Tư Cứu không thấy có gì đáng khen, định đặt miếng gỗ dựa vào chân mình ra phía sau, Sầm Thủy Loan muốn nhận lấy, bị Diêu Tư Cứu né tránh.

“Để tớ cất cho.”

 

Sầm Thủy Loan nhìn chằm chằm Diêu Tư Cứu đi rồi lại về, ánh mắt sâu xa.

"Diêu Tư Cứu."

 

Diêu Tư Cứu vừa ngồi xuống, tùy ý đáp lại cô một tiếng: "Ừ."

 

Sầm Thủy Loan cũng ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút. Diêu Tư Cứu nhìn cô một cái, trong mắt Sầm Thủy Loan nhìn thấy vài thứ quen thuộc.

 

Quả nhiên, giây tiếp theo, Sầm Thủy Loan lên tiếng.

“Tớ thấy, cậu hình như rất chiều tớ.”

 

Mấy ngày nay Sầm Thủy Loan đều vùi đầu học Toán, nghe thấy giọng điệu trêu chọc quen thuộc đã lâu không gặp của cô, Diêu Tư Cứu nhíu mày nhắc nhở cô: "Sầm Thủy Loan, lúc trước cậu nói ngồi cùng bàn với tớ sẽ không như vậy mà."

 

"Lời của nữ lưu manh không thể tin."  Sầm Thủy Loan cười không chút để ý.

 

Diêu Tư Cứu nhìn dáng vẻ không đứng đắn của cô, bỗng nhiên hơi tức giận, nhíu mày hỏi cô.

 

"Sầm Thủy Loan, cậu luôn như vậy sao?"

 

"Như vậy là sao?" Sầm Thủy Loan hỏi ngược lại.

 

Diêu Tư Cứu không trả lời, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị. Sầm Thủy Loan vốn đang cười, sau đó nhìn thấy biểu cảm của cậu, dần dần cũng thôi cười, hỏi cậu từng chữ một.

 

"Không học hành đàng hoàng?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận