Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Học Đường

Chương 25: Vì, không có gì khiến tớ vui hơn chính cậu.

Chuyện xảy ra trong phòng thi buổi sáng được mọi người truyền tai nhau, Sầm Thủy Loan lại nổi tiếng, nhưng cô vốn đã nổi tiếng rồi, bây giờ là nổi tiếng chồng nổi tiếng.

 

Buổi chiều Trình Túc Kỳ vẫn không đến thi, như thể thật sự mắc bệnh nan y nào đó.

 

Tên của Sầm Thủy Loan và Trình Túc Kỳ đã lâu không bị gán ghép với nhau như vậy, giờ tự học tối Hồ Lãng Nguyệt không nhịn được hỏi Hứa Ý Nghênh.

 

“Trình Túc Kỳ bị sao thế?”

 

Hứa Ý Nghênh nhớ đến tin nhắn Trình Túc Kỳ gửi cho cô trưa nay, thản nhiên nói: “Cậu ấy bị hạ đường huyết.”

 

“Ồ.” Hồ Lãng Nguyệt lại có vấn đề khác không hiểu, “Vậy sao chiều nay cậu ấy vẫn chưa đến thi?”

 

Hứa Ý Nghênh lật một trang sách: “Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao.”

 

Hồ Lãng Nguyệt nghĩ một lúc, cười hề hề hai tiếng, đồng tình: “Cũng đúng.”

 

Cô ta nói xong, thuận miệng nói thêm một câu: “Vẫn là cậu hiểu Trình Túc Kỳ nhất.”

 

Lần này Hứa Ý Nghênh không nói gì.

 

Trong lớp yên tĩnh, mọi người đều đang im lặng ôn tập cho môn thi ngày mai, sách của Hứa Ý Nghênh dừng lại ở một trang rất lâu không lật.

 

Cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện nghe được ở nhà ăn trưa nay.

 

“Nói cũng lạ, tớ lại thấy Sầm Thủy Loan và Trình Túc Kỳ có hy vọng, oan gia ngõ hẹp, thú vị thật đấy.”

 

“À, đúng đấy, tớ không hiểu, rốt cuộc Trình Túc Kỳ thích Hứa Ý Nghênh ở điểm nào, ba của Hứa Ý Nghênh bị thần kinh, có thể dạy dỗ ra người tốt được sao?”

 

 

Ngón trỏ của Hứa Ý Nghênh không kiềm chế được mà bấm sâu vào phần thịt bên trong ngón cái, tim đập thình thịch.

 

Sầm Thủy Loan thi xong môn Toán buổi chiều, tự mình cảm thấy cũng được. Giờ tự học tối hơi sốt ruột, cứ muốn trao đổi đáp án với Diêu Tư Cứu, lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng, tan học nhắm mắt lẩm bẩm.

 

“Thi xong đối chiếu đáp án, chắc chắn sẽ chết; thi xong đối chiếu đáp án, chắc chắn sẽ chết…”

 

Diêu Tư Cứu buồn cười an ủi cô: “Cậu đừng căng thẳng quá.”

 

“Sao tớ không căng thẳng được!” Sầm Thủy Loan vỗ đùi, “Chuyện này liên quan đến phần thưởng của cậu cho tớ đấy!”

 

Diêu Tư Cứu cảm thấy cũng không sao.

 

Vì dù cô không thi tốt, cậu cũng sẽ không từ chối yêu cầu của cô.

 

Sầm Thủy Loan càng nói, càng thêm căng thẳng, không nhịn được than thở: “Cậu nói xem sao tớ lại học lệch thế nhỉ, là do tớ hay là do môn Toán đây. Nhưng mà, người ta nói thiên tài thường học lệch, chẳng lẽ tớ cũng là thiên tài …”

 

Diêu Tư Cứu nghe không nổi nữa: “Thiên tài học lệch là môn nào đó đặc biệt giỏi, chứ không phải môn nào đó đặc biệt kém.”

 

“Cậu nói Toán của tớ đặc biệt kém?!” Sầm Thủy Loan chỉ vào mũi mình, vẻ mặt bị tổn thương.

 

“… Không phải.” Diêu Tư Cứu bất lực.

 

Sầm Thủy Loan không nghe, đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình, úp mặt xuống bàn lẩm bẩm.

 

“Tớ bị tổn thương quá, tớ thấy phải ăn một vỉ kẹo sữa mới đỡ được, còn phải là của Mengniu, không được là Yili…”

 

“…” Diêu Tư Cứu nhìn đồ ăn vặt trong ngăn bàn, không tìm thấy kẹo sữa, Mengniu hay Yili đều không có.

 

Cậu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ tự học tiết sau rồi.

 

Sầm Thủy Loan vẫn úp mặt xuống bàn, miệng hình như đang động đậy, không biết đang nói gì.

 

Diêu Tư Cứu mím môi, đứng dậy.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận