Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Học Đường
Chương 30: Đột nhiên bị thuần hóa có hơi mất mặt
Một giây, hai giây, ba giây...
Chuông vào học đã reo rất lâu rồi, trong lớp dần dần yên tĩnh trở lại.
Sầm Thủy Loan giữ nguyên tư thế chống nạnh, miệng hơi mở ra, ngây người rất lâu.
Diêu Tư Cứu im lặng đợi cô hoàn hồn.
Một lúc sau, Sầm Thủy Loan không dám tin mà cười một cái, hạ giọng nói.
"Trời ơi! Cậu đột ngột quá vậy!"
Diêu Tư Cứu bình tĩnh nói: "Cậu muốn nghe câu trả lời khác à? Ví dụ như thêm chữ “không”?"
"Không không không không..." Sầm Thủy Loan không kiềm chế được khóe miệng cong lên, che mặt cười hề hề như chú chuột hamster nhỏ, không kiềm chế được sự kích động trong lòng, lại sợ làm phiền bạn học bên cạnh.
Cô nhịn một lúc, cả người cười run run, cuối cùng không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói với Diêu Tư Cứu: “Tớ đi vệ sinh một chút.”
Diêu Tư Cứu nhìn cô bước chân vui vẻ chạy ra ngoài, từ từ thả lỏng bờ vai đang căng cứng, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nghe thấy từ nhà vệ sinh truyền đến một tràng cười lớn.
"..."
Các bạn học trong lớp nhìn nhau, Diêu Tư Cứu ôm trán, tai hơi đỏ lên.
Đột nhiên bị thuần hóa, cũng cảm thấy hơi mất mặt.
Khi Sầm Thủy Loan quay lại, không chú ý đến vẻ mặt của mọi người, chạy như thỏ về chỗ ngồi, cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Uống xong cô đặt cốc nước xuống, lấy sách ra lật mở, lại vô thức cười hề hề hai tiếng.
Diêu Tư Cứu liếc nhìn cô hai cái, Sầm Thủy Loan muốn nói chuyện, nhưng trong lớp quá yên tĩnh, cô liền tìm một mảnh giấy nhỏ rồi viết.
Thần kỳ thật đấy.
Bỗng nhiên không biết nên cư xử với cậu như thế nào nữa!
Diêu Tư Cứu nhìn Sầm Thủy Loan lúc thì chọc chọc chỗ này, lúc thì cào cào chỗ kia, đầu bút trên tay cậu bay lượn, đẩy mẩu giấy trở lại.
Học bài cho đàng hoàng, Sầm Thủy Loan.
Sầm Thủy Loan thấy những gì cậu viết, bĩu môi, không làm loạn nữa.
Cô ngoan ngoãn nhịn đến khi chuông tan học reo, bàn ghế trong lớp bị đẩy kêu ken két, trong nháy mắt người phía sau đã đi gần hết, từng người đều chạy ra ngoài mua cơm.
Diêu Tư Cứu không cử động, quay đầu nhìn Sầm Thủy Loan đang ấp úng, nhướng mày ra hiệu cô nói.
Sầm Thủy Loan cảm thấy bây giờ vai trò của hai người như bị đảo ngược, Diêu Tư Cứu lật người làm chủ, áp đảo cô.
Nghĩ vậy, Sầm Thủy Loan kích động, vỗ bàn nói một câu.
"Tớ có phải bị viêm khí quản rồi không!"
Cô nói xong rất nhanh, cảm thấy có gì đó không đúng, mới phát hiện mình nói quá nhanh nên nói nhịu, lại sửa lại.
"Không phải, ý tớ là tớ sợ vợ!"