Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Học Đường

Chương 5: Hứa Ý Nghênh âm hồn bất tán

Khi Sầm Thủy Loan được thầy giáo cho về, trong lớp đã không còn ai, Sầm Thủy Loan lê bước về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc, vừa kéo cặp sách, đồ đạc bên trong rơi loảng xoảng xuống đất.

Sầm Thủy Loan nhìn đống mỹ phẩm rơi vỡ tan tành, vừa xót của, vừa đau đầu.

 

Ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn màu cam đỏ, Sầm Thủy Loan đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng, còn phải nhặt từng món đồ rơi vãi trên đất.

 

Cô ôm chai thủy tinh vỡ, đổ tất cả vào thùng rác phía sau lớp học.

Hình như hôm nay học sinh trực nhật đã mang rác xuống đổ rồi, bây giờ thùng rác trống không, chỉ có mỹ phẩm của cô nằm thảm hại bên trong.

 

Sầm Thủy Loan cúi đầu nhìn, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, hai tay vịn vào mép thùng rác, hét lớn vào bên trong.

 

"Thùng rác ơi! Mày nói cho tao biết! Tao rốt cuộc là rác gì! Rác khô hay rác ướt hay rác thải nguy hại! Xin mày đấy! Mang tao đi đi!"

Cô trút giận xong, vừa đứng dậy, liếc mắt thấy có người đứng ở cửa sau.

 

Trên đời này vốn không có con đường nào dẫn đến sự xấu hổ, nhưng Sầm Thủy Loan đi nhiều rồi, một mình cô tự mở ra một con đường.

 

Cô nhìn Diêu Tư Cứu mặt mày phức tạp, cố gắng bình tĩnh chào hỏi.

"Cậu vẫn chưa về à?"

Diêu Tư Cứu bình tĩnh đáp: "Tôi vừa đi đổ rác về."

 

"Ồ ồ." Sầm Thủy Loan gật đầu, định quay về chỗ ngồi, bỗng nhiên Diêu Tư Cứu liếc nhìn thùng rác, thản nhiên nói.

"Cậu không bọc túi rác."

"..." Đệt.

 

Trường học vắng tanh, hành lang yên tĩnh.

Trong nhà vệ sinh, Sầm Thủy Loan mở vòi nước hết cỡ, tức giận rửa thùng rác.

 

Vất vả lắm mới rửa sạch chất lỏng bên trong, Sầm Thủy Loan nhìn cái thùng rác còn sạch hơn cả mặt mình, thở dài, cam chịu kéo nó về lớp học.

 

Đến cửa lớp, cô dừng bước, chợt nhớ ra còn một đống chất lỏng trên sàn cần phải xử lý.

Sầm Thủy Loan chỉ muốn đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, ủ rũ bước vào lớp học.

Đi được hai bước, đầu bị ai đó dùng tay chặn lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận