Tiền của cô ấy căn bản không có cơ hội tiêu, ăn mặc dùng gì hầu như đều do chị Uyển Uyển lo hết, thỉnh thoảng còn mang cho cô ấy vài bộ đồ mới tinh.
Bàn tay của chuyên viên massage vô cùng thuần thục, cả người Hạ Uyển thấy thư giãn dễ chịu.
“Hiểu Hiểu, em về nghỉ ngơi đi, không cần ở lại với chị đâu.” Vừa rồi cô đã bảo trợ lý về phòng nghỉ rồi, nhưng cô ấy cứ nhất quyết đợi gặp chuyên viên massage mới chịu rời đi.
“Vâng, vậy em về phòng trước nhé. Chị Uyển Uyển có gì cứ gọi cho em.” Nói xong, Hiểu Hiểu mở cửa rời đi, bước vào phòng bên cạnh.
Liệu trình massage kéo dài một tiếng rưỡi.
Trước khi rời đi, chuyên viên massage lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi Hạ Uyển có thể ký tên cho cô ấy không.
Hạ Uyển lập tức đồng ý: “Tất nhiên rồi.”
Cô cầm lấy giấy và bút từ tay cô ấy: “Chị tên gì?”
Chuyên viên massage sững lại một chút rồi vội vàng trả lời: “Cô cứ gọi tôi Tiểu Trịnh là được.”
“Được.” Hạ Uyển cúi đầu viết vài chữ lên tờ giấy.
Khi thấy dòng chữ trên đó, cô ấy liên tục nói cảm ơn.
Chỉ cần Hạ Uyển ký tên là cô ấy đã thấy mãn nguyện lắm rồi, không ngờ lại còn được tặng thêm một dòng đề tặng.
To: Tiểu Trịnh
Chúc chị mọi điều suôn sẻ, ngày nào cũng vui vẻ.
Góc dưới bên phải là chữ ký của cô.
Ngày hôm sau.
Hạ Uyển ngủ thẳng tới trưa, vừa tỉnh dậy thì chuông cửa vang lên.
Người đứng ngoài chính là trợ lý Hiểu Hiểu.
“Chị Uyển Uyển, em đoán là giờ này chắc chị cũng vừa dậy thôi.” Làm trợ lý hai năm rồi, cô ấy đã quá quen với thói quen sinh hoạt của Hạ Uyển.
Hạ Uyển vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt còn hơi mơ màng: “Chị đi rửa mặt cái đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sieu-ngot-sep-quy-lai-phat-duong-nua-roi/chuong-7.html.]
“Vâng ạ, chị muốn ăn gì?” Hiểu Hiểu cầm thực đơn trên bàn hỏi.
Giọng Hạ Uyển vọng ra từ phòng tắm: “Gì cũng được, em gọi đại đi.”
“Ok chị.” Hiểu Hiểu nhấc điện thoại gọi xuống lễ tân, đặt vài món mà Hạ Uyển thích ăn.
Chị Uyển Uyển thích ăn gì, cô ấy đều thuộc nằm lòng.
Lúc Hạ Uyển bước ra, đồ ăn khách sạn đã được mang tới.
Thấy trên bàn chỉ có một phần ăn, cô hỏi: “Em ăn rồi à?”
“Ăn rồi ạ.” Cô ấy dậy sớm xuống nhà ăn ăn sáng rồi.
Hạ Uyển cầm ly cà phê nhấp một ngụm: “Chị Nam về Kinh Thị rồi à?”
Hiểu Hiểu: “Sáng sớm đã bay về rồi, trước khi đi còn dặn em phải ở bên cạnh chăm sóc chị thật tốt.”
Hạ Uyển cầm nĩa thưởng thức đĩa mì Ý trước mặt: “Tí nữa đi dạo phố.”
Ngoài ca hát nhảy múa, sở thích lớn nhất của cô chính là dạo phố, cô thích cảm giác mua sắm.
Nhưng với thân phận hiện tại, chuyện ra ngoài dạo phố lại không hề dễ dàng, mỗi lần ra ngoài đều phải cải trang kỹ càng.
“Dạ được, chị Uyển Uyển ăn nhiều một chút nhé.” Hiểu Hiểu nhìn thấy cô ăn được nửa tô mì là dừng lại.
Hạ Uyển lấy khăn giấy lau miệng: “Vừa mới ngủ dậy chưa có cảm giác đói lắm, để tí đói rồi ăn tiếp.”
“Người ta thì trợ lý cứ ép nghệ sĩ ăn ít lại, sao tới em thì cứ bắt chị ăn nhiều vậy.” Hạ Uyển cười hỏi.
Ngoài việc không cho cô ăn đồ cay vì sợ ảnh hưởng đến dây thanh quản thì mấy thứ khác Hiểu Hiểu đều để cô thoải mái.
“Đó là vì chị Uyển Uyển không dễ tăng cân nên em mới dám cho chị ăn nhiều đó chứ. Em thấy chị tăng vài cân cũng chẳng sao.”
“Với lại mấy món chị ăn vào cũng đều bị chị nhảy múa tiêu hao hết rồi còn gì.”
Hạ Uyển là người cực kỳ kỷ luật, gần như ngày nào cũng luyện nhảy mấy tiếng đồng hồ, chỉ mấy hôm nay ở khách sạn mới tạm nghỉ.