"Không cần. Tôi đi đây." Quý Hành nói xong liền quay người rời đi.
Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, để lại Hạ Uyển ngây người đứng đó, vậy là cô vừa được một thùng sữa miễn phí?
Resort này có một cửa hàng, nhưng nhà hàng đã đóng cửa, cửa hàng chắc cũng vậy.
Không biết anh kiếm đâu ra thùng sữa này.
Dựa theo ấn tượng hôm nay của cô về Quý Hành thì anh đẹp trai nhưng hơi ngạo mạn.
Tuy nhiên việc đêm nay anh mang sữa đến khiến cô thay đổi phần nào suy nghĩ. Thật không ngờ anh lại tốt bụng đến vậy.
Tuy cũng có thể là do phép lịch sự của chủ nhà, dù sao đây cũng là "địa bàn" của anh.
Hạ Uyển đóng cửa lại, mở thùng sữa ra. Bên trong có đủ mười chai, đủ cho cô uống vài đêm, thậm chí còn dư.
Bình thường cô quen uống sữa nóng trước khi ngủ, nhưng giờ có sẵn sữa để uống đã là may rồi, cô cũng chẳng kén chọn nữa.
Uống xong sữa, Hạ Uyển nằm xuống giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
"Vẻ mặt của Hạ Uyển lúc thấy cậu thế nào?" Quý Hành vừa bước vào, Từ Hạo Nam đã không chờ nổi hỏi ngay.
Ba người còn lại cũng dán mắt nhìn anh.
Quý Hành không lúng túng: "Ngoài bất ngờ ra thì còn có thể là gì?"
Tô Dật hỏi tiếp: "Còn cậu thì sao? Phản ứng thế nào?"
Quý Hành: "Không có phản ứng gì, đưa cho cô ấy rồi đi luôn."
Trần Dục Bạch nhìn anh mà ngao ngán: "Cậu không nhân cơ hội này nói vài câu, thuyết phục cô ấy về công ty cậu à?"
"Đã nói rồi, chuyện đó là không thể."
Quý Hành kiên định: "Cô ấy đâu lạ gì việc công ty giải trí Quý Thị muốn mời cô ấy. Giữa đêm thế này, nói chuyện đó cũng không tiện."
Cố Trì nghe vậy thì cười: "Hạ Uyển không có hứng thú với cậu, chỉ nói chuyện công việc thôi có gì phải sợ mất mặt?"
Ánh mắt sắc bén của Quý Hành lướt qua Cố Trì: "Vậy thì càng không cần nói gì, tránh để cả hai đều thấy ngượng."
Sau đó mấy người uống thêm vài ly rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Hạ Uyển tỉnh giấc giữa tiếng chim hót trong trẻo, cô đẩy cửa sổ bước ra ban công lớn, cả người như hòa vào làn sương mỏng manh phủ khắp núi rừng. Mỗi lần hít thở đều như nuốt cả sương mù vào lòng.
Đứng trên ban công này có thể lặng lẽ ngắm mặt trời mọc rồi lặn, mây trắng lững lờ trôi, cây cối sinh sôi, bóng nắng bóng trăng luân phiên đổi dời.
Tối qua uống chai sữa Quý Hành mang đến, cô ngủ một giấc thật ngon đến sáng.
Chốn này người thưa cảnh đẹp, không khí lại trong lành, Hạ Uyển quyết định ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sieu-ngot-sep-quy-lai-phat-duong-nua-roi/chuong-19.html.]
Ở đây không có phòng nhảy để cô tập luyện, chỉ có phòng gym, nhưng cô nghĩ chạy ngoài trời vẫn dễ chịu hơn.
Vừa được hít thở không khí mát lành, vừa có thể thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên.
Cô vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thay bộ đồ thể thao màu trắng, mang giày chạy, buộc tóc đuôi ngựa cao rồi ra khỏi phòng.
May mà cô đã chuẩn bị sẵn, có mang theo cả giày và đồ tập.
Hôm qua lúc dạo chơi quanh đây cô đã để ý thấy một cung đường khá thích hợp để chạy bộ.
Cứ thế chạy men theo con đường ấy.
Chạy được hơn mười phút, Hạ Uyển phát hiện phía trước cũng có một người đang chạy, người đó mặc đồ thể thao đen toàn thân.
Chỉ cần nhìn tấm lưng rộng ấy, cô đã nhận ra đó là ai.
Nghĩ đến việc tối qua anh đưa sữa cho mình, cô liền tăng tốc gọi một tiếng: “Quý Hành.”
Gọi hai lần mà người phía trước vẫn không có phản ứng.
Đến khi Hạ Uyển bắt kịp chạy song song bên cạnh, người đàn ông ấy mới nhận ra có thêm người chạy cùng.
Lúc này cô mới hiểu tại sao lúc nãy gọi mà anh không nghe thấy, thì ra anh đang đeo tai nghe bluetooth.
Quý Hành dừng bước, tháo tai nghe ra, nhìn về phía người vừa xuất hiện.
Ánh nắng vàng nhạt rọi lên gương mặt cô, làn da trắng mịn không chút son phấn căng tràn sức sống, ửng hồng dịu nhẹ.
Chiếc cổ trắng ngần thon dài, bộ đồ thể thao ôm sát cơ thể tôn lên vóc dáng thon gọn mềm mại, từng đường cong rõ nét, cánh tay trắng nõn như cành sen.
Đôi chân thẳng dài, trắng như phô mai non.
Gương mặt thiên thần, dáng người yêu tinh. Trong cô là sự thuần khiết và quyến rũ hòa quyện một cách hoàn hảo.
Giờ phút này Quý Hành mới cảm thấy cái danh “thần nhan” quả thật không sai. Trước đây nhìn ảnh trên mạng, anh còn tưởng cô chỉ nhờ lớp trang điểm.
“Cảm ơn anh vì thùng sữa tối qua.” Hạ Uyển lại một lần nữa chân thành nói cảm ơn.
Nhìn thái độ thành khẩn của cô, Quý Hành hơi ngượng. Dù sao cũng không phải anh tình nguyện, mà là bị bắt buộc.
“Không có gì, tối nay nhà bếp sẽ không đóng cửa nữa đâu.” Anh giảm tốc độ, chuyển sang đi bộ chậm.
Hạ Uyển nghe vậy đoán có lẽ là vì mình, hàng mi hơi rung nhẹ: “Đóng cũng không sao, phòng tôi có sữa rồi.”
“Ừ.” Dù anh có bảo đóng thì fan cứng của cô là Cố Trì sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Thấy cả hai đã chuyển sang đi bộ, Hạ Uyển liền lên tiếng: “Tôi có làm phiền anh không? Anh cứ chạy tiếp đi.”