Khi tai nghe vừa đeo lên, trong đó vang lên chất giọng mà cô quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng nhận ra.
“Anh...” Hạ Uyển nghiêng đầu nhìn Quý Hành, không biết nên diễn tả cảm xúc hiện tại ra sao.
Bài hát đang phát chính là một ca khúc do cô hát.
Quý Hành chỉnh âm lượng lớn thêm một chút, nói: “Đừng nói gì cả, nghiêm túc nghe đi.”
“Ừ.” Cả hai không ai nói gì thêm, lặng lẽ nghe nhạc vang lên trong tai nghe.
Câu nói vừa nãy của Quý Hành thực ra không hề quá đáng, không thể đòi hỏi ai cũng thích nhạc của cô hoặc từng nghe nhạc của cô.
Nhưng hành động vừa rồi của anh lại khiến trái tim cô khẽ run lên một nhịp.
Khi nghe giọng Hạ Uyển trong bài hát, Quý Hành chỉ cảm thấy cô sinh ra đúng là để làm nghề này.
Giọng hát trong trẻo, nhẹ như chuỗi ngọc va vào ngọc, êm tai đến lạ, nghe xong khiến người ta không khỏi say mê.
Tùy vào thể loại nhạc khác nhau, cô đều thay đổi cách xử lý và sắc thái giọng sao cho phù hợp.
Có những ca khúc trong sáng ngọt ngào khiến người ta cảm thấy ấm áp và dễ chịu.
Lời ca thì đậm chất riêng, ngập tràn cảm xúc và sự tinh tế rất đặc trưng của cô.
Mãi cho đến khi đã đi tới dưới lầu khu nghỉ dưỡng, Quý Hành mới tắt nhạc.
Suốt dọc đường anh đã nghe bốn, năm bài hát của Hạ Uyển.
“Mỗi bài đều rất hay.” Quý Hành chân thành khen ngợi.
Anh không có khả năng đưa ra nhận xét chuyên môn, nhưng thật sự thấy rất dễ nghe.
Lúc nãy lúc tìm nhạc của cô anh có để ý, lời và nhạc đều do một mình cô sáng tác.
Bảo sao các tác phẩm âm nhạc của cô dù là trong nước hay quốc tế đều được đánh giá rất cao.
Cô thật sự có thiên phú âm nhạc đáng kinh ngạc.
Nghe thấy lời khen của anh, Hạ Uyển khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong như cánh hoa khẽ rung trong làn gió sớm ban mai, dịu dàng mà cuốn hút.
“Cảm ơn anh.”
Thấy người khác thích nhạc mình, khen ngợi nhạc mình, cô luôn rất vui. Dù sao đó cũng là tất cả tâm huyết của cô.
Quý Hành bị nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô làm cho sững sờ trong giây lát, rồi lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh.
Hạ Uyển bên cạnh hoàn toàn không nhận ra điều đó, đưa tai nghe trả lại cho anh: “Tôi lên phòng tắm cái rồi thay đồ, gặp ở nhà ăn nhé?”
“Được.” Quý Hành cũng đang mong vậy.
Cả người toàn mồ hôi thế này, không tắm rửa sạch sẽ thì anh thật sự không có tâm trạng ăn sáng.
“Vậy tôi...” Lời Hạ Uyển còn chưa dứt, đằng trước đã vang lên giọng nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sieu-ngot-sep-quy-lai-phat-duong-nua-roi/chuong-21.html.]
“Sao hai người lại ở cùng nhau thế?” Người vừa từ trên lầu đi xuống là Tô Dật.
Nhìn bọn họ một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, anh ta liền trêu chọc: “Chuyện gì đây, mặc đồ đôi luôn rồi cơ à?”
“Quý Hành, cậu giấu mấy anh em chúng tôi chuyện gì thế, hôm qua còn giả vờ không thân, hôm nay đã diện đồ đôi rồi?”
Những lời đùa cợt của Tô Dật khiến Hạ Uyển thoáng ngượng ngùng.
Cô vội vàng giải thích: “Không phải đâu, bọn tôi chỉ tình cờ gặp nhau thôi.”
Tô Dật rõ ràng không tin: “Vậy giải thích sao về bộ đồ đang mặc? Đừng nói là trùng hợp, tôi không tin đâu.”
“Thật sự là trùng hợp.”
Nếu anh ta không nói, Hạ Uyển còn không để ý bộ đồ thể thao cô và Quý Hành mặc lại giống đồ đôi đến vậy.
“Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, tin hay không tùy cậu, cậu nghĩ cậu là ai?” Quý Hành nói xong liền đi tới nhấn thang máy.
Tô Dật thấy anh bình tĩnh dứt khoát như vậy cũng thôi không nghi ngờ nữa.
Dù sao hai màu quần áo này cũng khá phổ biến, vừa nãy anh ta chỉ muốn thử phản ứng xem Quý Hành có đang giấu gì không.
Giờ xem ra hai người họ đúng là không có gì mờ ám.
Dựa vào phong cách hành xử của Quý Hành, nếu thật sự có bạn gái thì nhất định sẽ công khai rõ ràng, cho cô ấy đủ cảm giác an toàn.
Về điểm này, cả năm người bọn họ đều giống nhau.
Sau khi Quý Hành bước vào thang máy, thấy Hạ Uyển vẫn đứng yên một chỗ liền hỏi: “Không vào à?”
Giọng anh kéo Hạ Uyển trở về thực tại: “Tôi vào đây.”
Cô nhanh chân bước đến cửa thang máy khi nó sắp khép lại.
“Tôi xuống ăn sáng trước đây.” Trước khi cửa đóng hẳn, Tô Dật quay sang nói với Quý Hành trong thang máy.
“Ngại quá, bạn tôi hay buột miệng, cô đừng để bụng mấy lời vừa rồi nhé.”
Cách bọn họ chơi với nhau xưa giờ là vậy, nghĩ gì nói nấy, chẳng câu nệ gì.
Nhưng Tô Dật nói vậy có thể khiến Hạ Uyển thấy khó xử, dù sao cô là con gái, mà giữa họ lại hoàn toàn trong sáng.
“Không sao đâu, chắc anh ấy cũng chỉ đùa thôi.” Hạ Uyển không để bụng.
Dù sao cần nói cô cũng đã nói rõ rồi.
Sau khi tắm qua loa, Hạ Uyển thay một chiếc áo thun đen ôm dáng, phối với chân váy bò cổ điển.
Cô xịt nhẹ vài cái nước hoa rồi lập tức ra khỏi phòng.
Nếu là đi ăn một mình, cô chắc chẳng vội đến vậy.
Nhưng hôm nay đã hẹn với Quý Hành, còn mời anh ăn sáng, để người ta chờ thì hơi bất lịch sự.