“Ước gì em cũng ăn hoài không mập như chị Uyển Uyển.”
Hiểu Hiểu nhìn Hạ Uyển trước mặt, dù chỉ mặc áo ngủ thôi cũng không che nổi vóc dáng thon thả của cô.
Hạ Uyển bước tới tủ quần áo chọn đồ: “Chị đã bảo em đi tập nhảy với chị hoặc đến phòng gym rồi mà em cứ không chịu.”
Hiểu Hiểu vừa nghe xong đã tỏ vẻ buông xuôi: “Thôi bỏ đi, em đâu làm nghệ sĩ, mập thì mập vậy.”
Bảo cô ấy đi tập thể dục, tuyệt đối không đời nào!
Hạ Uyển chọn một chiếc váy bò phong cách retro, thiết kế đuôi cá ở phần dưới, thắt lưng màu nâu chính là điểm nhấn của cả chiếc váy, nâng cao vòng eo và tôn dáng đôi chân dài.
Cô phối thêm son đỏ rực và tóc uốn lượn sóng lớn, rất có phong thái của các minh tinh Hồng Kông.
Đã đến Cảng Thành rồi, tất nhiên phải mặc đồ mang phong vị Hồng Kông.
Hiểu Hiểu nhìn người đẹp phong cách Hồng Kông trước mặt, ngây người ra trong chốc lát.
Hạ Uyển giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô ấy: “Đi thôi.”
Hiểu Hiểu lập tức hoàn hồn: “Chị Uyển Uyển, chị đúng là kiểu nào cũng cân được hết.” Vừa nói vừa lấy khẩu trang và mũ trong túi ra.
Hạ Uyển bỏ qua chủ đề này, trợ lý của cô cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng đam mê cái đẹp hơi quá đà, không phân biệt nam nữ.
Hạ Uyển đeo khẩu trang lên, để mũ sang một bên, chuẩn bị ra ngoài: “Tài xế đợi sẵn bên ngoài rồi chứ?”
“Đợi rồi ạ.” Hiểu Hiểu nhìn cái mũ trên bàn, khó hiểu hỏi: “Chị Uyển Uyển không đội mũ sao?”
“Không, tóc chị vừa uốn xong không muốn làm rối, với cả cái mũ này không hợp với bộ đồ hôm nay.”
Hạ Uyển nhìn bản thân trong gương, chắc là sẽ không bị nhận ra.
Hiểu Hiểu cũng nhìn qua, cảm thấy không có vấn đề, dù sao chị Uyển Uyển đi mua sắm toàn đi lối VIP, vào cửa hàng cũng vào thẳng phòng riêng nên chẳng gặp được mấy ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sieu-ngot-sep-quy-lai-phat-duong-nua-roi/chuong-8.html.]
Sự thật đúng như họ dự đoán, chỉ gặp vài người hâm mộ VIP giống họ.
Chụp chung với Hạ Uyển một tấm rồi rời đi, không làm phiền đến việc mua sắm của cô.
Nhưng lại bị paparazzi chụp được, nói rằng sau khi kết thúc concert Hạ Uyển không rời đi mà hôm nay còn đi mua sắm.
Hiểu Hiểu nhìn tấm ảnh chụp lén của paparazzi, bực bội lầm bầm: “Đúng là cạn ý tưởng, đi dạo phố thôi mà cũng phải chụp, có gì đâu mà lạ.”
Tuy là chuyện nhỏ, nhưng độ bàn luận lại khá cao, nhiều người bình luận rằng hôm nay họ cũng có đi dạo chỗ đó mà sao không gặp Hạ Uyển.
Chỉ cần đủ nổi, dù là một tin nhỏ cũng có nhiệt độ.
Hạ Uyển đã quen rồi: “Kệ họ thôi, dù sao mai cũng về Kinh Thị rồi.”
Sáng sớm hôm sau, hai người rời khách sạn ra sân bay.
Họ đi chuyến sớm nhất, nghĩ giờ này người chắc còn ít.
Tuy lịch trình của Hạ Uyển được giữ kín, nhưng không biết vì sao vẫn có người hâm mộ biết được.
Tìm được chỗ ngồi trong khoang hạng nhất, Hạ Uyển lấy bịt mắt và nút tai ra định ngủ thêm giấc nữa trên máy bay.
“Chị Uyển Uyển, đắp chăn lên đi.” Hiểu Hiểu nhắc nhở.
Giọng cô ấy không lớn, nhưng vẫn bị người đàn ông ngồi sau họ nghe thấy.
Đợi đến khi hai người phía trước đều ngủ, một trong hai người đàn ông đó đứng dậy đi đến bên phải, nhẹ giọng nói: “Sếp Quý, người ngồi phía trước anh là Hạ Uyển!”
Người đàn ông gấp tạp chí lại, ngẩng đầu lên, giọng trầm khàn: “Chắn chắn vậy sao?”
Lúc nghe thấy ba chữ “chị Uyển Uyển” là anh ta đã đoán ra rồi.
Huống chi mấy ngày nay Cảng Thành toàn là tin Hạ Uyển tổ chức concert.