Chị Nam ôm tim.
Ý câu này chẳng phải là cả đời này cũng sẽ không nhận đại diện thương hiệu sao?
Tiểu thư nhà họ Hạ đời nào lại thiếu tiền được chứ.
Chị Nam cố hít sâu mấy hơi rồi lại mở lời: “Tổ tông ơi, nhận một cái thôi cũng được mà. Em cũng có mấy nhãn hiệu mỹ phẩm với đồ skincare yêu thích mà, hay em chọn cái em thích đi. Vừa có tiền, sau này cũng khỏi phải mua, bên nhãn hàng sẽ định kỳ gửi tặng em.”
Hạ Uyển ngồi xếp bằng, thản nhiên đáp: “Em đâu có không mua nổi, giờ em không làm đại diện mà người ta vẫn gửi tới đều đều đấy thôi.”
“...”
Đúng là nước đổ đầu vịt.
Lần đầu tiên chị Nam cảm thấy nghệ sĩ có hậu thuẫn tài chính quá mạnh cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nhìn vẻ mặt bất lực của chị Nam, Hạ Uyển khẽ mỉm cười.
“Thôi được, em nhận.”
Chị Nam lập tức hồi sinh: “Thật hả?”
Nhưng giọng vẫn rất nghi ngờ, sợ Hạ Uyển lại đang đùa giỡn với mình.
Hạ Uyển gật đầu nghiêm túc: “Thật mà, nhưng phải đợi vài hôm.”
Trái tim đang treo lơ lửng của chị Nam cuối cùng cũng hạ xuống. Đối với chị Nam mà nói, đây đúng là niềm vui ngoài dự tính, cảm giác như mây tan trăng sáng vậy.
“Được! Lúc nào em muốn nhận, muốn làm đại diện cho thương hiệu nào thì nói chị, chị sẽ đi liên hệ ngay.”
“Ừm.”
Hạ Uyển chỉ tay về xấp tài liệu trên bàn: “Để em xem thử có cái nào hợp ý không.”
“Ok.” Chị Nam lúc này còn vui hơn cả được tăng lương.
Chị ấy có thể tưởng tượng chỉ cần tin này được tung ra thì độ thảo luận sẽ bùng nổ đến mức nào.
Đây sẽ là hợp đồng đại diện đầu tiên của Hạ Uyển.
Khi tâm trạng đã dịu xuống phần nào, chị Nam hỏi: “Sao phải đợi vài hôm vậy? Có chuyện gì à?”
“Dạo trước không phải mới khai trương một resort sao? Em muốn đến đó nghỉ vài ngày.”
Nhìn ảnh trên mạng thấy đẹp quá, cô đã muốn đi từ lâu rồi, chỉ là bận rộn chuẩn bị cho concert nên chưa sắp xếp được.
Chị Nam lập tức hiểu Hạ Uyển đang nói đến resort nào.
Từ khi còn đang xây dựng đã khiến người ta mong chờ. Đó là khu nghỉ dưỡng lớn nhất ở Kinh Thị, chỉ riêng khoản đất thôi cũng đã tốn mấy tỷ.
Mất ba năm mới hoàn thành, nghe nói tổng chi phí đầu tư lên đến hàng chục tỷ. Thế mới thấy chủ đầu tư mạnh đến mức nào.
“Nhưng chị nghe nói mấy hôm tới ông chủ sẽ đến đó nên tạm thời không mở cửa đón khách đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sieu-ngot-sep-quy-lai-phat-duong-nua-roi/chuong-12.html.]
Nghe vậy, Hạ Uyển xụ mặt xuống.
“Sao mà xui dữ vậy trời...”
Chuyện này chị Nam cũng không giúp được: “Hay là em nói với giám đốc Hạ một tiếng, xem anh ấy có cách gì không.”
Hạ Uyển thấy đề nghị này rất hay, quyết định tối nay lúc ăn cơm với anh trai sẽ nói thử.
“Sao giờ lại nghĩ thông suốt chịu nhận việc rồi?” Chị Nam hỏi đúng thắc mắc trong lòng.
“Anh em đã mở hẳn một công ty riêng vì em, tất nhiên em phải giúp anh ấy kiếm tiền rồi.” Dù rằng có thể anh cô chẳng mấy để tâm đến số tiền đó.
Chị Nam nhíu mày: “Thế trước đây kêu em nhận việc sao em không chịu?”
“Hồi đó mới nổi, khán giả chỉ mới bắt đầu biết đến em thôi. Em chỉ muốn tập trung làm nhạc, đem đến những sản phẩm tốt cho người thích mình.”
“Giờ mọi thứ ổn định hơn rồi, em có thể nhận thêm công việc, nhưng phần lớn thời gian vẫn sẽ dành cho âm nhạc.”
“Vậy là tốt rồi.” Chị Nam chỉ cần Hạ Uyển thỉnh thoảng nhận việc là đã mãn nguyện.
Theo chị Nam biết, mức cát-xê mà thương hiệu trả cho Hạ Uyển là cao nhất trong số các ngôi sao hạng A.
Bởi lẽ mỗi lần cô ra ngoài hay bị chụp ở sân bay, chỉ cần món đồ nào cô mang từ quần áo, trang sức đến túi xách có thể mua được đều lập tức cháy hàng.
Có thể thấy khả năng tiêu thụ sản phẩm của Hạ Uyển mạnh đến mức nào, và sức mua của fan cô lớn ra sao.
“Chị Uyển Uyển, chị Nam, tới giờ ăn rồi.” Hiểu Hiểu đang trong bếp nấu cơm trưa, đã chuẩn bị xong năm món mặn một món canh.
“Đến liền đây.” Hai người lập tức đứng dậy vào bếp phụ dọn món, xới cơm.
Trên bàn ăn, chị Nam kể tin vui kia cho Hiểu Hiểu.
Cô ấy nghe xong phản ứng y hệt chị Nam, vừa mừng rỡ vừa thấy khó tin.
“Hiểu Hiểu, em nấu ngon thật đó.” Hạ Uyển khen ngợi.
Dạo trước bận rộn, đã lâu cô không được ăn cơm do Hiểu Hiểu nấu, thực sự có chút nhớ.
Chị Nam cũng hưởng ứng: “Nếu không làm trợ lý chắc Hiểu Hiểu sẽ là đầu bếp giỏi.”
Hiểu Hiểu cũng không khiêm tốn, chính cô ấy cũng thấy món mình nấu rất ngon.
Chị Nam hỏi: “Tối nay ra ngoài ăn có cần tài xế đưa em đi không?”
“Không cần đâu, em tự lái xe. Cái xe trong gara không lấy đi thì sẽ phủ bụi mất.”
“Ừ, nhớ cẩn thận đấy.” Có giám đốc Hạ đi cùng, chị Nam cũng yên tâm phần nào.
Cơm nước xong xuôi, Hiểu Hiểu và chị Nam rời đi.
Hạ Uyển xuống dưới nhà đi dạo cho tiêu cơm một lát rồi lên lầu ngủ bù.
Trước khi ngủ cô có bước lên cân, nhìn con số hiện lên lại sụt thêm mấy ký.