Nếu là trước khi nghe nhạc của Hạ Uyển, có lẽ anh thật sự sẽ không lấy.
Nhưng giờ thì khác rồi. Nhạc của cô rất hay, giọng hát cũng rất cuốn hút.
“Cậu cố ý gây sự đúng không?” Cố Trì cảm thấy Quý Hành cứ thích đối đầu với mình.
Quý Hành không buồn giải thích, có nói ra thì cũng chỉ càng giải thích càng rối thêm.
Thấy Quý Hành cũng muốn, khóe môi Hạ Uyển bất giác cong lên. Nhớ lại lần trước khi mấy người kia xin chữ ký, chỉ riêng anh là không lấy.
Từ Hạo Nam hỏi: “Cô định chơi ở đây mấy ngày?”
“Một tuần, còn mấy anh thì sao?” Bị hỏi vậy, Hạ Uyển chợt nghĩ nếu họ rời đi trước cô thì nơi này chắc sẽ mở cửa đón khách, đến lúc đó cô sẽ không được thoải mái như bây giờ.
“Bọn tôi định ở ba ngày. Nếu công ty không có việc gấp thì chắc sẽ nán lại thêm vài hôm.”
“Vậy à...”
Hạ Uyển quyết định khi nào bọn họ rời đi thì cô cũng sẽ quay về. Dù sao nơi này khách ra vào rất nhiều.
“Các anh thường xuyên đến đây à?” Cô hỏi tiếp.
Trần Dục Bạch đáp: “Ừ, rảnh là bọn tôi lại lên đây nghỉ vài hôm. Không khí trong lành lại có nhiều hoạt động, ở đây dễ chịu lắm.”
Hạ Uyển gật đầu đồng tình, ánh mắt sáng rỡ. Nếu resort này là của cô, có lẽ cô cũng sẽ ở lại đây suốt ngày.
“Vậy mỗi lần các anh đến đều sẽ tạm ngừng đón khách sao?”
“Ừ, đông người quá thì mất hết cảm giác trải nghiệm.”
“Tuyệt thật.” Giọng nói của Hạ Uyển không giấu nổi sự ngưỡng mộ.
Cố Trì hào sảng nói: “Nếu cô thích chỗ này, lần sau chúng tôi đến sẽ rủ cô đi cùng.”
Là nghệ sĩ nổi tiếng, việc đến nơi như thế này đôi khi cũng khá bất tiện với cô.
“Hả?”
Cố Trì nhiệt tình như vậy khiến Hạ Uyển có chút bất ngờ: “Cũng được.”
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ anh ta nói cho có.
“Vậy quyết định thế nhé, chúng ta kết bạn WeChat đi, đến lúc đó tôi sẽ nhắn cho cô.” Vừa nói, Cố Trì vừa lấy điện thoại ra.
Hạ Uyển tất nhiên không tiện từ chối, liền kết bạn với anh ta.
Mấy người còn lại cũng nhân cơ hội này lần lượt thêm WeChat của cô, chỉ trừ Quý Hành.
Hạ Uyển liếc mắt nhìn anh, thấy anh không hề có ý định thêm bạn, cô cũng không nói gì thêm, đút điện thoại lại vào túi.
Cô thật sự không hiểu nổi Quý Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sieu-ngot-sep-quy-lai-phat-duong-nua-roi/chuong-25.html.]
Hơn một tiếng sau, Hạ Uyển mệt đến không bước nổi nữa, đành dừng lại nghỉ ngơi.
“Các anh đi trước đi, tôi ngồi đây một lát.” Đúng lúc bên cạnh có băng ghế cho du khách nghỉ chân.
Nói xong cô liền ngồi xuống, hai tay đ.ấ.m nhẹ lên đôi chân đang đau nhức.
“Vậy nghỉ cùng luôn.” Mấy người cũng dừng lại theo, không ai nỡ để cô ngồi lại một mình, như thế chẳng lịch sự chút nào.
Dù sao chuyến leo núi này cũng chỉ để thư giãn, không phải cuộc thi chạy.
Chỉ cần đến nơi trước khi trời tối là được.
“Cầm lấy.” Quý Hành đưa cho cô một chai nước điện giải trong balo.
Đúng thứ cô cần nhất lúc này.
Hạ Uyển khát khô cả họng, nhưng vẫn do dự chưa nhận ngay: “Anh còn nước không đấy?”
“Có, cô cứ yên tâm uống, nước mang đủ mà.”
“Vậy cảm ơn anh.” Hạ Uyển mở nắp uống một phần ba chai.
Ngay sau đó Quý Hành lại đưa cô thêm một thanh năng lượng.
Cô quả thực cần nạp thêm năng lượng nên cũng không khách sáo.
“Chúng tôi còn mấy thứ khác nữa, cô muốn ăn không?” Cố Trì ngồi bên cạnh hỏi.
“Giờ thì chưa cần, để lát nữa.” Cô chưa thấy đói lắm, ăn hết thanh năng lượng này là ổn.
“Ừ, khi nào muốn thì cứ bảo chúng tôi.” Được chăm sóc thần tượng của mình, Cố Trì tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Nghỉ ngơi đủ, mọi người tiếp tục leo núi.
Lần này Hạ Uyển thật sự không theo kịp tốc độ của họ, chỉ có thể từng bước chậm rãi tiến lên.
Nhưng Quý Hành lại không đi nhanh như lúc sáng nữa, cũng không bỏ cô lại phía sau. Anh chỉ đi trước cô hai, ba bước.
Hạ Uyển vội rảo chân đuổi theo: “Để tôi mang balo cho, anh mang lâu thế rồi.”
Cái balo đó chắc chắn rất nặng, bên trong còn có nước.
Quý Hành nhìn cô đang thở hổn hển: “Sức cô bây giờ, đeo cái balo này xong chắc không còn hơi mà đi tiếp đâu.”
“...” Không cho cô đeo thì thôi, cần gì phải chê cô yếu chứ?
Đẹp trai thế mà lại có cái miệng độc.
Nhưng nghĩ đến việc anh đã chăm sóc mình không ít, cô cũng không buồn so đo.
Cũng may là có hai cây gậy leo núi mà Quý Hành đưa nên cô mới dễ thở hơn chút.