Thật ra ba lô ai trong nhóm cũng có thể chứa được. Còn tại sao lại chọn ba lô của Quý Hành ư? Là vì sáng nay trông thấy hai người họ mặc “đồ đôi” đứng cạnh nhau, cảm giác cứ như sinh ra để dành cho nhau vậy.
Từ ngoại hình đến chiều cao, nhìn đâu cũng thấy hợp.
Không chỉ anh ta nghĩ thế, người ngoài nếu không biết chuyện chắc cũng tưởng hai người là một đôi trai tài gái sắc.
Dù bây giờ họ chưa phải người yêu, nhưng biết đâu anh ta se được duyên thì sao?
Hạ Uyển ngẩng đầu nhìn Quý Hành. Không có sự đồng ý của anh, cô không tiện tự ý nhét túi vào ba lô người ta.
Quý Hành vốn định từ chối, ba lô ai chẳng có chỗ, nhưng thấy Hạ Uyển đang nhìn mình thì lại ngại nói không.
Anh gỡ ba lô trên lưng xuống: “Bỏ vào đi.”
Hạ Uyển cảm kích: “Cảm ơn anh.”
Sau khi cô cất đồ xong, Quý Hành đưa gậy leo núi cho cô: “Cầm lấy.”
Hạ Uyển nhận lấy, đây là vật cần thiết khi leo núi: “Cảm ơn anh.”
Cố Trì đứng cạnh nghe thấy cô cứ cảm ơn mãi liền nói: “Không cần khách sáo thế đâu, mọi người đều là bạn mà, đừng khách khí quá.”
Dù mới quen Hạ Uyển chưa lâu, không! Chính xác là Hạ Uyển mới làm quen với họ thôi, chứ anh ta thì đã biết đến cô từ hai năm trước qua ca khúc đầu tay SUMMER rồi.
Hạ Uyển khẽ gật đầu: “Được.”
Nhóm người này đúng là rất tốt bụng.
Trần Dục Bạch: “Vậy xuất phát thôi.”
Hạ Uyển đi đến cạnh Quý Hành: “Đưa ba lô cho tôi đeo.”
Quần áo cô để trong đó, ít nhiều cũng nên chia sẻ chút. Giờ chỉ mới bắt đầu nên cô vẫn còn sức, chứ lát nữa mệt rồi muốn đeo cũng đeo không nổi.
Quý Hành hơi nhướng mày: “Không cần đâu.”
Mấy bộ quần áo thôi, nặng nề gì chứ.
Dù có nặng, anh cũng không bao giờ để phụ nữ mang ba lô thay mình.
“Thôi được, nhưng nếu anh mỏi thì đưa tôi đeo.”
Hạ Uyển thấy tay anh trống không: “Anh không mang gậy leo núi à?”
“Tôi không cần dùng.”
“Ồ.” Hạ Uyển nhìn mấy người phía trước cũng chẳng ai cầm gậy.
Thời tiết hôm nay khá lý tưởng để leo núi, trời nhiều mây.
Lại thêm trên núi vốn mát mẻ hơn dưới xuôi, có gió nhẹ thổi qua khiến không khí dễ chịu hẳn.
Quý Hành hỏi: “Lần đầu cô leo núi à?”
“Không, là lần thứ hai rồi.”
Với Quý Hành mà nói câu trả lời này cũng chẳng khác gì lần đầu. Anh quay sang mấy người đang đi phía trước gọi lớn: “Từ Hạo Nam, chọn đường nào thoải mái một chút nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sieu-ngot-sep-quy-lai-phat-duong-nua-roi/chuong-24.html.]
“OK.” Từ Hạo Nam lập tức hiểu ý anh.
Rõ ràng là nghĩ cho Hạ Uyển là người mới chưa có kinh nghiệm. Đã mời người ta đi cùng thì tất nhiên phải chu đáo.
“Cảm ơn.” Hạ Uyển cũng hiểu rõ điều đó.
“Không có gì. Nếu đi theo lộ trình cũ của bọn tôi, chắc cô mới đi được một phần ba đã mệt đến phát khóc, lúc đó muốn đi tiếp hay quay lại cũng khó.”
“...”
Hạ Uyển thầm nghĩ Quý Hành nên ít nói lại thì hơn. Ý anh vốn tốt, nhưng nói ra nghe cứ chói tai thế nào ấy.
Giống như sáng nay trong nhà ăn, câu anh nói cũng chẳng dễ nghe hơn là bao.
“Tôi không khóc đâu.” Hạ Uyển khẽ lẩm bẩm.
Quý Hành nghe không rõ: “Cô nói gì cơ?”
“Không có gì, đi thôi.”
Hạ Uyển tăng tốc bước, với tốc độ hiện tại của cô, không bao lâu nữa sẽ bị nhóm phía trước bỏ lại.
Cô cũng nhận ra Quý Hành đang chủ động đi chậm lại để giữ nhịp với mình.
“Hạ Uyển, khi nào thì cô ra bài mới vậy?” Cố Trì là fan cứng của cô lên tiếng hỏi.
“Tôi cũng không biết, phải đợi khi nào có cảm hứng đã.”
Viết một ca khúc hay không đơn giản chút nào, riêng phần lời đã phải trau chuốt rất nhiều lần, không thể qua loa cho xong chuyện.
Mấy bài thị trường nghe cho vui thì cô viết vài phút là xong, nhưng đó đâu phải điều cô hướng tới.
Trong âm nhạc, cô luôn theo đuổi sự hoàn hảo đến mức khắt khe. Một khi đã phát hành thì nhất định phải là sản phẩm khiến bản thân cô hài lòng.
Cố Trì nói ngay: “Nếu cô ra bài mới, tôi nhất định sẽ ủng hộ.”
Nghe vậy, Hạ Uyển mỉm cười: “Cảm ơn, đến lúc đó tôi sẽ tặng anh một album phiên bản đặc biệt.”
Cố Trì sửng sốt: “Thật á? Vậy thì tuyệt quá rồi!”
Album bản thường còn khó mua, vậy mà cô lại tặng anh ta bản đặc biệt. Quả không uổng công làm fan, idol của anh ta đúng là vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.
Từ Hạo Nam, Tô Dật và Trần Dục Bạch nghe vậy liền tranh thủ: “Bọn tôi cũng được tặng một bản chứ?”
Họ tuy không cuồng nhiệt như Cố Trì, nhưng đều rất thích nhạc của Hạ Uyển.
Hạ Uyển không do dự: “Được chứ.”
Cô quay sang nhìn người bên cạnh: “Còn anh, có muốn không?”
Cố Trì nhanh nhảu chen vào trước Quý Hành: “Cậu ta không cần đâu, đưa phần của cậu ta cho tôi đi.”
Anh ta vẫn nhớ rõ Quý Hành từng nói Hạ Uyển không phải thần tượng của mình, vậy giữ làm gì. Anh ta còn sợ Quý Hành đem album do chính idol tặng đi bán mất.
Quý Hành liếc Cố Trì một cái: “Ai nói tôi không cần?”