Siêu Ngọt! Sếp Quý Lại Phát Đường Nữa Rồi!

Chương 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hạ Uyển mà nghe câu cậu vừa nói, cho dù có muốn cũng sẽ không đi nữa đâu.” Nếu không phải đánh không lại Quý Hành, Cố Trì đã muốn tẩn cho anh một trận rồi.

Cơ hội được đi chơi cùng thần tượng lại bị anh phá hỏng như vậy.

Thấy cả ba đều có cùng quan điểm, Quý Hành bắt đầu do dự: “Cô ấy thật sự muốn đi à?”

Chẳng lẽ anh đã đoán sai?

Cố Trì nghiêm túc: “Đúng vậy. Cho cậu một cơ hội chuộc lỗi, giờ lập tức đi tìm Hạ Uyển mời cô ấy cùng leo núi với chúng ta.”

“Được.” Quý Hành dứt khoát đồng ý.

Nếu thật sự vì lời nói của mình khiến cô đổi ý, anh sẵn sàng xin lỗi và giải thích. Dám làm thì cũng dám nhận.

Hạ Uyển vừa mới trở lại phòng chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên.

Cô ra mở cửa, người đứng trước mặt không ai khác ngoài Quý Hành.

“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô hỏi.

Quý Hành đi thẳng vào vấn đề: “Nếu cô muốn leo núi thì có thể đi cùng bọn tôi.”

Câu nói ấy khiến Hạ Uyển hơi ngạc nhiên: “Không phải anh không muốn tôi đi sao?”

Vừa nói dứt lời cô đã thấy hơi hối hận, cảm giác như bản thân đang trách móc anh vậy.

Người đàn ông đứng ngoài cửa nghe thế liền hiểu ngay lý do. Xem ra Từ Hạo Nam nói không sai.

“Tôi chưa bao giờ không muốn cô đi, chỉ nghĩ là cô không có hứng thú nên mới nói vậy.” Anh chỉ định giúp cô rút lui một cách nhẹ nhàng, nào ngờ lại thành chuyện tốt làm hỏng.

Không hiểu vì sao mấy lời đơn giản ấy của Quý Hành lại khiến lòng Hạ Uyển cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

“Thôi, tôi vẫn không đi đâu. Tôi theo không kịp các anh.” Trong lòng cô vẫn còn lưỡng lự.

Dù sao cũng mới quen biết, cô ngại gây phiền phức cho họ.

Quý Hành chẳng để tâm: “Muốn đi thì cứ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng tôi không thấy phiền đâu.”

Một khi đã chủ động mời thì những điều cô lo ngại vốn dĩ không phải vấn đề với họ.

Hạ Uyển cảm thấy nếu tiếp tục từ chối thì lại thành khách sáo quá: “Được, tôi đi.”

Huống hồ được đi chơi dưới sự dẫn dắt của ông chủ resort, chắc chắn trải nghiệm sẽ tốt nhất.

Dù sao thì chẳng ai ở đây quen thuộc với nơi này hơn mấy người họ.

“Vậy nhé, bọn tôi sẽ đợi cô dưới lầu.” Quý Hành nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, nhiệm vụ xem như đã hoàn thành.

“Khoan đã.” Hạ Uyển gọi với theo.

Quý Hành dừng chân, quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Tôi cần chuẩn bị gì không?” Đây là lần thứ hai cô đi leo núi, lần đầu tiên là hồi còn đi học cùng bạn bè.

Giờ cô đã quên gần hết những thứ cần mang theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sieu-ngot-sep-quy-lai-phat-duong-nua-roi/chuong-23.html.]

“Mang theo một bộ quần áo để thay, tối nay sẽ ngủ lại trên núi. Những thứ khác để tôi lo.” Bọn họ thường xuyên lên núi, mọi thứ cần thiết đều đã chuẩn bị sẵn.

Dù Hạ Uyển có muốn tự đi mua đồ thì mấy ngày này cửa hàng trong resort cũng đều đóng cửa.

“Được.” Việc ngủ lại trên núi với cô cũng không thành vấn đề.

Chỉ trong một ngày mà muốn lên xuống núi thì không khả thi, trời tối rồi còn xuống núi sẽ rất nguy hiểm.

Quý Hành liếc nhìn bộ đồ cô đang mặc: “Mặc váy leo núi không tiện lắm, cô nên đổi sang quần.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Hạ Uyển cúi xuống nhìn chiếc váy ngắn mình đang mặc, không cần anh nhắc cô cũng biết trang phục này chẳng phù hợp chút nào.

“Vậy nhé, nếu không còn gì thì tôi đi trước.”

“Ừm.”

Hạ Uyển đóng cửa lại, lập tức thay sang bộ đồ khác là áo dài tay và quần dài thoáng mát, vừa chống muỗi vừa tránh nắng.

Cô cũng chuẩn bị thêm hai bộ quần áo để thay đề phòng trường hợp bất ngờ, mũ và kính râm cũng không quên.

May mà lúc đến đây cô mang theo khá nhiều đồ, đủ loại đều có vài bộ.

Chỉ tiếc là cô quên mất một chuyện là không mang balo.

Những chiếc túi cô đem theo hoàn toàn không thích hợp để đi leo núi, mà đồ đạc thì lại không thể nhét vừa.

“Giờ phải làm sao đây...” Hạ Uyển nhìn hai bộ quần áo đã gấp gọn trên giường mà thấy khó xử.

Cô lục tung một lượt, cuối cùng tìm được một túi giấy có quai xách, là túi đựng quần áo khi mua ở cửa hàng, không hiểu sao lại nằm trong vali.

Chiếc vali này cô cũng đã lâu không dùng đến rồi.

Hạ Uyển nhét quần áo vào túi, xách tay thì hơi bất tiện khi leo núi, nhưng có còn hơn không.

Khi Quý Hành lên lầu, vừa khéo gặp mấy người Từ Hạo Nam vừa ăn sáng xong, bên cạnh còn có cả Tô Dật lúc nãy chưa thấy đâu.

“Hạ Uyển đi à?” Cố Trì vội vàng hỏi.

Quý Hành điềm nhiên: “Đi.”

“Vậy thì mau thu dọn đồ đạc đi.”

Lúc Hạ Uyển xuống tới nơi, năm người bọn họ đã đứng đợi cô sẵn.

Quý Hành trông thấy túi đồ cô xách trong tay thì hơi cau mày.

Mấy người còn lại cũng nhìn thấy, Tô Dật lên tiếng: “Trong túi đấy là gì thế?”

Hạ Uyển thấy ai nấy đều mang ba lô leo núi: “Quần áo thôi. Tôi không mang ba lô, ở đây có chỗ nào bán không, tôi đi mua một cái.”

“Không cần đâu, bỏ túi vào ba lô của Quý Hành ấy, ba lô cậu ta còn chỗ.” Tô Dật vừa dứt lời đã kéo khóa ba lô sau lưng Quý Hành ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận