Nghe cô trả lời xong, chị Nam lập tức nói: “Vậy có muốn chị sắp xếp tour diễn không?”
Hạ Uyển chưa suy nghĩ đã từ chối ngay: “Không cần đâu ạ, dù rất vui nhưng thật sự mệt lắm. Nếu phải diễn tour, em chắc chắn không thể giữ được trạng thái tốt nhất để gặp mặt người hâm mộ, như thế là không tôn trọng họ.”
Chị Nam lập tức nhìn thấu mục đích chính của cô: “Chị thấy em chỉ là muốn lười thôi.”
Nhưng lời cô nói cũng có lý, một buổi concert đúng là tiêu hao rất nhiều sức lực, rất mệt.
Hạ Uyển không phủ nhận: “Cũng đúng một nửa.”
So với việc liên tục tổ chức concert, cô vẫn mong mình có thể sáng tác được nhiều bài hát mới, mang đến tác phẩm hay cho mọi người. Cô không muốn mỗi lần biểu diễn lại chỉ hát đi hát lại những bài cũ.
Chị Nam: “Vậy em tính bao lâu tổ chức một lần? Ít nhất mỗi năm một lần chứ?”
Hai năm trước không để cô mở concert là để cô tập trung viết nhạc, có nhạc rồi thì mới biểu diễn được. Hiện giờ số lượng bài hát của cô đã đủ để tổ chức concert.
Hạ Uyển bây giờ cũng không dám chắc: “Khi nào đến lúc rồi tính, nhưng lâu nhất cũng không quá hai năm, hai năm một lần thì chắc chắn sẽ có.”
Chị Nam nhìn cô nàng bên cạnh càng lúc càng được đà làm tới, nghĩ bụng mình không bắt cô mỗi năm hai lần là đã nương tay lắm rồi, vậy mà còn đòi hai năm một lần.
Chị Nam vừa định mở miệng thì điện thoại của Hạ Uyển đổ chuông.
Nhìn thấy cái tên được lưu trong máy, cô nhanh chóng nhấn nghe.
Chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã vang lên một giọng nói: “Uyển Bảo, con tổ chức concert mà không nói với ba mẹ một tiếng, ba mẹ mà không thấy tin trên mạng thì còn không biết.”
Người gọi đến không ai khác chính là ba mẹ cô đang đi du lịch ở nước ngoài.
Hạ Uyển làm nũng: “Tại con thấy mẹ với ba đang du lịch, chuyện nhỏ thế này đâu cần phải về nước vì con đâu ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sieu-ngot-sep-quy-lai-phat-duong-nua-roi/chuong-4.html.]
Nghe cô nói vậy, bên kia lập tức sốt sắng: “Sao mà gọi là chuyện nhỏ được, đây là lần đầu tiên con tổ chức concert, ba mẹ sao có thể không có mặt chứ.”
Ba mẹ Hạ ở nước ngoài lúc này cực kỳ hối hận vì đã chọn đi du lịch đúng vào thời điểm này.
Họ đi chơi nên ít khi xem điện thoại, cộng thêm chênh lệch múi giờ nên đến giờ mới biết chuyện.
Hạ Uyển dịu dàng trấn an: “Con đâu chỉ tổ chức một lần, lần sau nhất định sẽ báo trước cho ba mẹ.”
“Sao mà giống được.” Ba mẹ bên kia vẫn chưa hết giận.
Bọn họ phải lên mạng xem mới biết chuyện, có tức không cơ chứ?
Trong lúc Hạ Uyển còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, giọng ba cô lại vang lên: “Anh con có đi xem concert của con không?”
Hạ Uyển lập tức trả lời: “Không ạ.”
Chỉ cần ba mẹ cô không tiếp tục xoáy vào chuyện vừa rồi thì thế nào cũng được.
Hai vị phụ huynh bên kia lập tức cuống lên: “Hạ Lâm làm gì thế không biết, em gái mình lần đầu tổ chức concert mà cũng không đến, ba gọi cho nó ngay bây giờ.”
Chưa kịp để Hạ Uyển nói gì, hai người đã dập máy.
Hạ Uyển nhìn chằm chằm vào điện thoại, lẩm bẩm: “Không đến hai mươi giây nữa sẽ gọi lại mình cho xem.”
Khi cô vừa đếm thầm đến giây thứ mười ba trong lòng, điện thoại lại reo.
“Uyển Bảo, ba gọi cho anh con mà điện thoại nó lại tắt máy, đi đâu rồi không biết.” Ba cô giận dữ hỏi.
Tất nhiên ông không giận Hạ Uyển, mà là đang bực cái người không chịu nghe máy kia.