Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo
9. Anh hùng cứu mỹ nhân
Lắm Mồm bị hất mạnh xuống đất.
Triệu Nguyên đứng đó, ôm lấy bàn tay bị cắn, mặt nhăn nhó vì đau.
Phùng Niệm vội lao đến xem Lắm Mồm có bị thương không.
May mà ngoài bị giật mạnh ra thì không có gì nghiêm trọng.
Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Triệu Nguyên như bốc hỏa:
“Phùng Niệm, bây giờ trong lòng em, ngay cả một con mèo cũng quan trọng hơn anh sao?”
“Tên điên này, anh lại phát bệnh gì nữa?”
Thấy Lắm Mồm bị hất xuống đất, Phùng Niệm giận đến mức nước mắt cũng dâng lên.
Triệu Nguyên từng bước tiến lại gần, giọng nói đầy tức giận:
“Anh đợi em ở đây rất lâu rồi. Kết quả lại thấy em bước xuống từ xe một gã đàn ông khác.”
“Hắn là ai?”
“Phùng Niệm, bây giờ anh mới hiểu tại sao em nằng nặc đòi chia tay.”
“Thì ra em đã sớm tìm được người thay thế!”
“Anh còn định cho em một cơ hội nữa, vậy mà em lại lăng nhăng đến mức này sao?”
Ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm.
Quen hắn bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Phùng Niệm cảm thấy hắn có thể làm ra chuyện gì đó điên rồ.
“Hai người đã đi đâu? Em trở nên dễ dãi như vậy từ bao giờ?”
Hắn lại vươn tay định kéo Phùng Niệm.
Nhưng ngay lúc đó, cổ tay hắn bị người khác giữ chặt.
Lục Thành quay lại.
Anh thẳng tay đẩy Triệu Nguyên ra xa, chắn trước mặt Phùng Niệm.
Mùi xà phòng mát lạnh bao trùm, xua tan cơn choáng váng vì mùi rượu nồng nặc.
Giây phút ấy, trái tim đang hoảng loạn của Phùng Niệm chợt bình tĩnh lại.
Lục Thành cao hơn Phùng Niệm rất nhiều, hoàn toàn chặn đứng ánh mắt đầy tức tối của Triệu Nguyên.
Phùng Niệm không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy giọng điên cuồng của hắn:
“Mày chính là thằng nhãi mới của nó à?”
“Mày có biết con đàn bà này là dạng gì không?”
“Nó bắt cá hai tay! Ngay cả khi đang yêu tao cũng đi tán tỉnh đàn ông khác—”
Chưa kịp nói hết câu, một tiếng “BỘP” vang lên.
Triệu Nguyên ngã xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/9-anh-hung-cuu-my-nhan.html.]
Lục Thành quay lại nhìn Phùng Niệm, giọng nhẹ nhàng:
“Niệm Niệm, em dẫn Lắm Mồm lên nhà trước đi.”
Lần đầu tiên, Phùng Niệm thấy một mặt khác của anh.
Chân mày nhíu lại, trong mắt ánh lên sự sắc bén và lạnh lùng.
Lục Thành tập gym nhiều năm, một kẻ như Triệu Nguyên không phải đối thủ của anh.
Phùng Niệm gật đầu, ôm Lắm Mồm chạy vội lên nhà.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, thấy nó không bị thương gì, Phùng Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Lục Thành cũng lên, trên tay có vài vết xước nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
“May mà anh không yên tâm, muốn nhìn em vào nhà an toàn, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Anh cười cười, ghé sát vào Phùng Niệm, khoe công như một chú chó săn lớn:
“Niệm Niệm yên tâm, anh đã cảnh cáo hắn rồi. Sau này hắn không dám đến làm phiền em nữa đâu.”
Vừa dứt lời, cả hai chúng Phùng Niệm đều sững lại.
Cách anh gọi Phùng Niệm… hình như hơi thân mật quá rồi thì phải?
Phùng Niệm cúi đầu, lặng lẽ giúp anh sát trùng vết thương.
Sau đó lấy đồ ăn cho Lắm Mồm, cả căn phòng đột nhiên yên ắng hẳn.
Lục Thành ngập ngừng một chút, cuối cùng lên tiếng:
“Niệm Niệm, anh biết em không vui.”
“Nhưng anh cũng biết, em là cô gái tuyệt vời nhất trên thế giới này.”
Có những lúc, thay vì tự gặm nhấm nỗi buồn, việc có người thẳng thắn vạch trần nó lại càng khiến lòng đau hơn.
Nước mắt Phùng Niệm bất giác rơi xuống.
Thấy Phùng Niệm khóc, Lục Thành bối rối không biết làm sao.
Lắm Mồm cũng bỏ cả đồ ăn, nhảy lên cạnh Phùng Niệm, đồng thanh hét lên:
“Niệm Niệm, có phải em còn buồn vì lời hắn ta nói không?”
“Người ơi! Mèo này dẫn cô đi đánh hắn!”
“Chia tay là do hắn ta ngu ngốc! Đừng để lời của một kẻ như thế làm ảnh hưởng đến cô!”
“Người ơi! Cầm búa lớn lên, mèo này dẫn cô đi đập hắn!”
“Yên tâm đi, sau này anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em nữa.”
“Người ơi! Lấy xẻng lên, mèo này đào sẵn hố chôn hắn!”
Lục Thành đang nói giữa chừng, bỗng dừng lại, khó khăn bổ sung thêm:
“Ờm… tất nhiên là… chúng ta không cổ vũ bạo lực đâu nhé?”