Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo
8. Nguy hiểm
Lần tiếp theo mở mắt, Phùng Niệm bị đánh thức bởi tiếng gào thét đầy phấn khích của Lắm Mồm:
“BIỂNNNN! NHIỀU NƯỚC QUÁ ĐI!”
“BIỂNNNN! SIÊU NHIỀU NƯỚC LUÔN!”
Phùng Niệm chớp mắt một cái, liền thấy gương mặt Lục Thành ở ngay sát mình, gần đến mức có thể đếm từng sợi lông mi.
Thấy Phùng Niệm tỉnh dậy, anh lập tức ngồi thẳng dậy, lùi ra xa, vành tai thoáng ửng đỏ:
“Em dậy rồi à… Anh đang định gọi em dậy đấy…”
Phùng Niệm cũng hơi ngại ngùng:
“Ờ ờ, tại em ngủ sâu…”
Lắm Mồm chui vào giữa hai người, thẳng thắn nói:
“Anh ta không phải định gọi cô đâu.”
“Anh ta đã gọi cô suốt cả buổi trời rồi, nhưng cô cứ chảy nước dãi mà không chịu tỉnh, nên bọn tôi phải ngồi trong xe chờ cô mãi!”
…
Mèo này có thể mang đi hiến mồm được không?
Từ nhỏ, Phùng Niệm đã rất thích biển.
Mỗi lần nhìn thấy biển, Phùng Niệm đều cực kỳ phấn khích.
Phùng Niệm cột dây dắt mèo cho Lắm Mồm, rồi cùng nó chạy nhảy trên bãi cát.
Mỗi khi sóng vỗ vào bờ, cả hai lại hét lên, nhảy lùi ra xa rồi chạy ào xuống nước tiếp.
Chơi mệt rồi, Phùng Niệm và nó đi dọc theo bờ biển, vừa đi vừa nhặt vỏ sò.
Lục Thành vẫn luôn đi phía sau, mỉm cười nhìn chúng Phùng Niệm nô đùa.
Anh một tay cầm điện thoại giúp Phùng Niệm chụp ảnh theo yêu cầu, một tay cầm túi, nhặt vỏ sò mà Phùng Niệm gom được.
Sau khi đi mãi không nổi nữa, cả ba cùng ngồi xuống xây lâu đài cát.
Phùng Niệm xắn tay áo lên, chỉ huy Lắm Mồm đào cát, nhiệt huyết hừng hực bắt tay vào làm.
Nhưng sau cả buổi miệt mài, tác phẩm cuối cùng lại giống một… đống cát.
Lục Thành nghiêng trái nhìn, nghiêng phải nhìn, quan sát một hồi rồi gật gù vỗ trán:
“Anh biết rồi! Đây chắc chắn là một… đống cát!”
Phùng Niệm im lặng nhìn cái kiệt tác trước mặt, không tìm nổi lý do phản bác.
Mặt trời dần lặn, gió biển về đêm bắt đầu thổi lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/8-nguy-hiem.html.]
Lục Thành ra xe lấy một chiếc áo khoác dày đưa cho Phùng Niệm:
“Trời tối lạnh lắm, mặc vào đi kẻo bị cảm.”
Thậm chí, anh còn chu đáo lấy một cái áo khoác nhỏ để mặc cho Lắm Mồm.
Gió biển thổi bay những lọn tóc anh, dưới ánh hoàng hôn, trên trán anh lấm tấm mồ hôi.
Cả ngày vui chơi mệt nhoài, vậy mà anh không hề tỏ ra mệt mỏi hay khó chịu chút nào.
Phùng Niệm chợt nhớ đến những ngày còn yêu Triệu Nguyên.
Phùng Niệm cũng từng nhiều lần rủ anh ta đi chơi, nhưng lần nào cũng bị từ chối với đủ lý do.
Nếu hỏi nhiều quá, anh ta còn gắt lên:
“Phùng Niệm, đầu óc em chỉ nghĩ đến chơi thôi à?”
Phùng Niệm bỗng nhận ra, đã rất lâu rồi cô không còn nghĩ về Triệu Nguyên nữa.
Và cũng đã rất lâu rồi Phùng Niệm không vui vẻ đến thế này.
Trên đường về, Phùng Niệm phấn khởi mở điện thoại ra, định chọn vài bức ảnh đẹp để đăng lên mạng xã hội.
Nhưng khi xem ảnh Lục Thành chụp, Phùng Niệm c.h.ế.t lặng.
Lục Thành có rất nhiều điểm tốt.
Chỉ có một điểm trừ chí mạng…
Là anh ta chụp ảnh siêu siêu xấu.
Về đến chung cư thì đã hơn 9 giờ tối.
Lắm Mồm ngủ say sưa trong vòng tay Phùng Niệm, Phùng Niệm quay sang cảm ơn Lục Thành rồi đi lên nhà.
Dưới ánh đèn mờ nhạt nơi hành lang, ánh sáng nhấp nháy chập chờn.
Bất chợt, tiếng ngáy của Lắm Mồm bỗng dừng lại.
Tai nó vểnh lên, mắt mở to, cảnh giác nhìn xung quanh.
Sau đó, nó đột ngột ngẩng đầu lên, gấp gáp cảnh báo Phùng Niệm:
“Người ơi, NGUY HIỂM!”
Từ trong bóng tối, một bóng người bất ngờ lao ra.
Một bàn tay túm chặt lấy cổ tay Phùng Niệm, hơi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Lắm Mồm lập tức nhảy khỏi tay Phùng Niệm, hung hăng cắn chặt vào bàn tay kia.
Tiếng hét đau đớn vang lên, Phùng Niệm lúc này mới nhìn rõ tình hình trước mắt.