Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo
6. Ép cô đi gặp gỡ
Sau khi hỏi rõ, Phùng Niệm mới biết hóa ra Lục Thành sống ngay tòa bên cạnh, là một giáo viên tiểu học, mỗi sáng sớm đều ra ngoài chạy bộ.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lắm Mồm, Phùng Niệm chợt hiểu ra dạo này nó ngày nào cũng ngồi chồm hổm bên cửa sổ để làm gì rồi.
Sau một hồi nói chuyện, Lục Thành đề nghị mời Phùng Niệm đi ăn sáng.
Anh ấy chọn đúng quán Phùng Niệm hay ghé nhất, gọi đúng món Phùng Niệm thích nhất.
Phùng Niệm ngạc nhiên hỏi:
“Anh sao biết tôi thích món này?”
Lục Thành ngừng lại một chút, gãi đầu giải thích:
“Trước đây tôi từng thấy cô ở quán này vài lần, lần nào cũng gọi món này.”
Sau khi ngồi xuống, anh ấy chủ động đi lấy đũa, thìa, chuẩn bị nước chấm, thậm chí còn rót nước và đưa khăn giấy cho Phùng Niệm.
Lắm Mồm nằm gọn trong lòng Phùng Niệm, lén lút thì thầm:
“Sao hả, sao hả? Người ta chu đáo thế còn gì!”
Phùng Niệm và Lục Thành tiếp tục nói chuyện.
Từ công việc, du lịch, sở thích đến gia đình, Phùng Niệm bất ngờ nhận ra chúng Phùng Niệm có rất nhiều điểm chung.
Rồi câu chuyện vô tình chuyển sang Lắm Mồm.
“Lắm Mồm béo thế này, chắc chắn là nhờ cô chăm sóc tốt lắm.”
“À… thật ra cũng không hẳn…”
“Tên Lắm Mồm nghe vui thật, có phải đặt vì nó hay—”
“Không không không!” Phùng Niệm lập tức cắt ngang:
“Tôi đặt tên này vì ngay lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã bị khí chất oai phong lẫm liệt của nó làm cho rung động!”
“Trong Lắm Mồm, tôi thấy được sự kiên cường bất khuất!”
“Tôi thấy được linh hồn cao quý ẩn giấu trong thân xác nhỏ bé ấy!”
“Tôi thấy được sức hút của một con mèo trưởng thành!”
Lục Thành nhìn Phùng Niệm với vẻ hoang mang, rồi nhìn xuống con mèo đang ngẩng cao đầu đầy tự hào trong lòng Phùng Niệm.
Anh mấp máy môi mấy lần nhưng cuối cùng không nói gì.
Bữa sáng diễn ra trong không khí thoải mái và vui vẻ.
Trở về nhà, Lắm Mồm hưng phấn nhảy loạn khắp nơi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/6-ep-co-di-gap-go.html.]
“Người ơi, tôi thấy con người này rất ổn! Cô yêu đương với anh ta đi!”
Phùng Niệm suýt sặc nước, nghiêm túc ngồi xuống trước mặt nó:
“Lắm Mồm, tôi hiểu ý tốt của cậu, nhưng tôi phải nói rõ một điều.”
“Con người không thể đánh giá nhau chỉ qua một bữa ăn sáng.”
“Nhất là trong chuyện yêu đương, phải tìm hiểu lâu dài mới quyết định được.”
Phùng Niệm liếc nhìn chính mình trong gương:
Mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc rối bù như ổ quạ, quầng thâm mắt đậm đến mức chạm cả má.
Phùng Niệm tuyệt vọng kêu lên:
“Lắm Mồm! Cậu không biết rằng con người phải chỉnh trang trước khi gặp người khác à?!”
Sau vài hôm, Lắm Mồm trở nên rất kỳ lạ.
Nó liên tục hỏi Phùng Niệm những thứ mà trước đây chẳng bao giờ quan tâm.
Ví dụ như Phùng Niệm thích ăn gì, thích chơi gì, thích kiểu đàn ông như thế nào.
Ngoài ra, nó còn ngày nào cũng hỏi:
“Cái người lang thang đó đáng thương thế, cô không định nhận nuôi anh ta à?”
Phùng Niệm mất cả buổi trời để giải thích cho nó hiểu rằng Lục Thành có nhà của riêng mình.
Sau khi biết sự thật, Lắm Mồm có vẻ hơi thất vọng.
Nhưng với trí thông minh của mình, nó nhanh chóng nghĩ ra cách mới.
Đó là ngày nào cũng ép Phùng Niệm thức dậy sớm để dắt nó ra ngoài.
Bây giờ, cứ đúng sáu giờ sáng là Phùng Niệm lại bị nó vả một cái tỉnh giấc.
“Người ơi, dậy nhanh lên! Con người kia sắp ra ngoài rồi!”
Sau khi Phùng Niệm rời khỏi giường, nó còn nhắc nhở:
“Nhanh lên nào, l.i.ế.m lông đi, sắp ra ngoài rồi!”
Nhờ vậy, dạo này sáng nào Phùng Niệm cũng tình cờ “gặp gỡ” Lục Thành.
Vừa nhìn thấy Phùng Niệm, Lục Thành ngạc nhiên:
“Phùng Niệm, em cũng ra chạy bộ mỗi sáng à?”
Phùng Niệm muốn khóc mà không có nước mắt.
Không thể nói rằng mình bị một con mèo ép phải ra khỏi nhà, cũng không thể bảo anh ấy đừng ra đường quá sớm.