Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo
14. Rượt đuổi
Phùng Niệm nóng lòng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Người giúp Phùng Niệm quá ít, rất khó để kiểm tra hết mọi tuyến đường, càng không thể lật tung cả một khu vực rộng lớn để tìm kiếm.
Bỗng nhiên, Phùng Niệm chợt nghĩ ra một cách.
Cô lập tức gọi cho Lý Nguyệt:
“Nguyệt Nguyệt, gần đây có chợ buôn bán chó mèo nào lớn không? Hoặc có lò g.i.ế.c mổ nào không?”
Trước đây khi đi dạo, cô ấy từng nói mình thường đến các huyện lân cận để nghiên cứu thị trường, nên nắm rất rõ các khu vực xung quanh.
Quả nhiên, Lý Nguyệt suy nghĩ một chút rồi chợt reo lên:
“Nhớ rồi! Trước đây mình từng nghe nói, ở huyện X có một lò g.i.ế.c mổ rất lớn. Ở đó cũng có chợ bán mèo và chó khá đông. Có thể bọn buôn mèo sẽ mang Lắm Mồm đến đó!”
Có nhiều con đường dẫn đến huyện X, bao gồm một tuyến quốc lộ và một số đường nhỏ.
Lục Thành lái xe bắt kịp chúng Phùng Niệm, nói nhanh:
“Hai người đi đường lớn, bọn anh sẽ chia nhau tìm dọc các đường nhỏ.”
Không thể chậm trễ, chúng Phùng Niệm lập tức lên đường.
Có được một mục tiêu cụ thể, cơ hội tìm thấy Lắm Mồm cũng lớn hơn.
Phùng Niệm đạp ga, phóng thẳng về hướng huyện X.
Khi đến nơi, trời đã tối đen.
Cả thế giới chìm vào màn đêm tĩnh mịch.
Phùng Niệm và Lý Nguyệt lập tức chia nhau hành động, cô ấy đi về phía chợ, còn Phùng Niệm đến lò g.i.ế.c mổ.
Càng đến gần, tim Phùng Niệm càng đập dữ dội.
Phùng Niệm sợ không tìm thấy Lắm Mồm.
Phùng Niệm càng sợ hơn là tìm thấy nó, nhưng không thể cứu nó.
Phùng Niệm thầm cầu nguyện trong lòng, bất kể là Quan Công, Thần Tài hay Mẫu Tổ…
Chỉ cần có thể cứu được Lắm Mồm, Phùng Niệm sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì.
Đột nhiên, khóe mắt Phùng Niệm bắt gặp một tia sáng bạc lóe lên.
Phùng Niệm lập tức ngẩng đầu—
Một chiếc xe tải màu bạc xuất hiện ngay trước mặt Phùng Niệm.
Tim Phùng Niệm chấn động.
Không hiểu sao, Phùng Niệm có linh cảm mãnh liệt rằng đây chính là chiếc xe đã bắt Lắm Mồm.
Không chần chừ, Phùng Niệm đạp ga đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/14-ruot-duoi.html.]
Khoảng cách dần thu hẹp.
Cơn gió lạnh của màn đêm bị cuốn về phía sau, trong mắt Phùng Niệm chỉ còn lại chiếc xe phía trước.
Logo xe dần hiện rõ—
“C… CB…”
Phùng Niệm lẩm bẩm từng chữ.
Ngay khoảnh khắc nhận ra biển số xe trùng khớp, nước mắt Phùng Niệm lập tức trào ra.
Phùng Niệm nghẹn ngào, giọng run rẩy hét vào điện thoại vẫn đang kết nối:
“Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! Xe đang ở…”
Phùng Niệm bám sát chiếc xe tải, không dám hành động lỗ mãng.
Nhưng có vẻ như tài xế đã nhận ra Phùng Niệm đang đuổi theo.
Hắn từ từ tăng tốc, sau đó rẽ vào một con đường nhỏ.
Phùng Niệm lập tức tăng ga bám đuôi.
Hắn không ngừng lạng lách qua các ngõ ngách, đường vòng chằng chịt khiến khoảng cách giữa chúng Phùng Niệm ngày càng xa.
Rõ ràng, hắn rất quen thuộc khu vực này.
Nếu để hắn thoát khỏi tầm mắt, Phùng Niệm sẽ không bao giờ tìm lại được Lắm Mồm nữa.
Phùng Niệm liếc nhìn bản đồ chia sẻ vị trí, phát hiện những người khác vẫn còn cách cô khá xa.
Phùng Niệm cắn chặt răng, trong lòng rối bời không biết phải làm gì.
Ngay lúc đó, trong đầu Phùng Niệm chợt vang lên một giọng nói quen thuộc—
“Người ơi, nếu một ngày nào đó tôi bị lạc, cô có đến tìm tôi không?”
Khi ấy, Phùng Niệm đã vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, dịu dàng trả lời:
“Đương nhiên rồi. Dù cậu có ở đâu, tôi nhất định sẽ tìm được cậu.”
Không quan tâm cái giá phải trả là gì.
Phùng Niệm nhất định phải cứu được Lắm Mồm!
Trong khoảnh khắc, trái tim Phùng Niệm như có lửa đốt.
Ngay khi chiếc xe tải lao vào một con hẻm nhỏ, Phùng Niệm nghiến răng, nhấn mạnh chân ga.
Chiếc xe của Phùng Niệm lao vọt lên.
“RẦM——!”
Đâm thẳng vào sườn xe tải.