Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo
7. Tìm hiểu
Cứ thế, Phùng Niệm dần dần hình thành thói quen ngủ sớm, dậy sớm, kiên trì vận động.
Phùng Niệm và Lục Thành ngày càng quen thuộc hơn, mỗi lần tập thể dục xong đều cùng nhau ăn sáng.
Anh ấy rất hài hước, hay kể những chuyện vui trong trường học, khiến Phùng Niệm cười đến mức ôm bụng.
Buổi tối, anh cũng tham gia cùng Phùng Niệm và Lý Nguyệt trong hội “dắt mèo đi dạo”, tay chắp sau lưng, bước đi nhàn nhã như một ông cụ non.
Thậm chí, Lý Nguyệt còn len lén hỏi Phùng Niệm:
“Đây là bạn trai cậu à?”
Phùng Niệm lắc đầu như trống bỏi.
Nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của cô ấy vẫn cứ lướt qua lướt lại giữa Phùng Niệm và Lục Thành, cuối cùng kết luận:
“Mình đoán anh ta có ý với cậu đấy.”
Phùng Niệm không để tâm lắm.
Bây giờ Phùng Niệm chưa có tâm trạng để bắt đầu một mối quan hệ mới, chỉ coi Lục Thành là một người bạn.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, Phùng Niệm và anh ấy thực sự rất hợp nhau.
Từ khẩu vị, sở thích đến tình yêu dành cho động vật, Phùng Niệm và Lục Thành đều giống nhau đến kỳ lạ.
Lắm Mồm đặc biệt thích Lục Thành.
Mỗi ngày đều đòi chơi với anh ấy, có lúc còn không cho Phùng Niệm lại gần.
Nếu có ngày nào đó không gặp được anh, tâm trạng nó liền tụt xuống thấy rõ.
Thậm chí, điều này còn khiến Phùng Niệm có chút ghen tị.
Mỗi lần Phùng Niệm gặp Lục Thành về, Lắm Mồm lại tra hỏi Phùng Niệm một cách nghiêm túc:
“Người cảm thấy con người này tính cách thế nào?”
“Hôm nay hai người có vui vẻ không?”
“Người thấy hôm nay anh ta thể hiện ổn không? Có cần cải thiện điểm gì không?”
Phùng Niệm không biết nó đang tính toán gì, nhưng vẫn trả lời từng câu hỏi một.
Nửa đêm, Phùng Niệm dậy đi vệ sinh, vô tình thấy Lắm Mồm nằm trên ban công, lẩm bẩm một mình.
“Tính cách hiền lành, điểm ấn tượng cao, một hộp pate.”
“Người rất thích mấy câu chuyện của anh ta, một hộp pate.”
“Người hôm nay nói muốn đi biển, hai hộp pate…”
Rất hiếm khi có ngày nghỉ, Lục Thành nhắn tin hỏi Phùng Niệm có muốn đi biển không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/7-tim-hieu.html.]
Thành phố chúng Phùng Niệm cách biển không xa, đi ô tô một ngày là đi về được.
Vừa hay, hai hôm trước Phùng Niệm cũng có ý định này, không ngờ anh ấy lại chủ động đề nghị trước.
Đây có phải gọi là tâm linh tương thông không?
Lắm Mồm biết chuyện, lập tức xúi giục Phùng Niệm đồng ý:
“Đi đi đi! Dắt theo Lắm Mồm nữa! Lắm Mồm từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy biển!”
Nhìn vẻ mặt đáng thương của nó, Phùng Niệm đành gật đầu.
Sáng hôm đó, Lục Thành lái xe đến đón Phùng Niệm.
Anh còn mua theo bánh bao hấp và cả một túi đầy ắp đồ ăn vặt:
“Ăn chút đi, đừng để đói.”
Hành trình mất khoảng hai tiếng.
Ăn no rồi, anh ấy liền bảo Phùng Niệm:
“Ngủ thêm một lát đi, đến nơi anh gọi em dậy.”
“Thế còn anh…”
Như thể đoán được Phùng Niệm định nói gì, anh lập tức tiếp lời:
“Không sao đâu, anh không buồn ngủ. Nếu mệt, anh sẽ gọi em.”
Tối hôm qua Phùng Niệm thức khuya đọc tiểu thuyết, bây giờ đúng là có hơi mệt.
Nghe anh ấy nói vậy, Phùng Niệm yên tâm nhắm mắt lại.
Trong xe vang lên những bản nhạc piano du dương.
Là những bài Phùng Niệm thích nhất.
Mùi hương thoang thoảng trong xe tạo cảm giác dễ chịu, khiến Phùng Niệm thiếp đi lúc nào không hay.
Mơ mơ màng màng, Phùng Niệm hé mắt ra.
Qua ánh sáng lờ mờ, Phùng Niệm thấy được gương mặt nghiêng của Lục Thành.
Sống mũi cao và thẳng.
Đôi mắt tập trung vào con đường phía trước, sáng lấp lánh như có ánh sao.
Tay áo anh xắn lên đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc.
Những đường gân nổi lên rõ rệt, chứng tỏ người này thường xuyên tập luyện.
Nhiệt độ trong xe… hình như hơi cao.
Phùng Niệm nghĩ ngợi vẩn vơ rồi lại thiếp đi.