Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo
13. Tìm kiếm
Đúng lúc đó, ban quản lý gửi cho Phùng Niệm video trích xuất từ camera an ninh.
Trên màn hình, Phùng Niệm tận mắt thấy—
Lắm Mồm… tự mở cửa, lẻn ra ngoài.
Nó chạy một mạch đến góc vườn trong khu, rồi hoàn toàn biến mất khỏi khung hình.
Khi Phùng Niệm và Lục Thành đang hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, một tin nhắn mới nhảy lên trong nhóm chung cư.
Một người kinh doanh gần đó đã quay lại được một đoạn video từ camera đường phố.
Họ gắn thẻ Phùng Niệm và hỏi:
“Nhìn thử xem, có phải mèo nhà cô không?”
Phùng Niệm run rẩy mở video.
Trên màn hình, giữa lùm cỏ ven đường, có một cái bẫy hình lồng sắt.
Chỉ vài giây sau, một bóng đen nhỏ lấm lét thò đầu ra.
Là Lắm Mồm.
Nó ngó nghiêng cảnh giác, rồi chậm rãi chui vào trong lồng.
Ngay lập tức, cánh cửa lồng sập xuống!
Một nhóm người từ trong bóng tối lao ra, nhấc cái lồng lên, ném thẳng vào hàng ghế sau của một chiếc xe tải màu bạc.
Sau đó, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, lao về phía xa.
Lắm Mồm…
Bị bắt cóc rồi!
Tim Phùng Niệm như bị bóp nghẹt.
Nhưng càng trong tình huống nguy cấp, Phùng Niệm lại càng trở nên bình tĩnh hơn.
Phùng Niệm lập tức gọi báo cảnh sát, để Lục Thành đi kiểm tra camera dọc theo tuyến đường.
Đồng thời, Phùng Niệm liên hệ với một nhóm chuyên tìm thú cưng, hỏi kỹ xem gần đây có vụ mất mèo nào tương tự không.
Nếu đây là hành động của một băng nhóm chuyên nghiệp, chắc chắn chúng không chỉ bắt mỗi Lắm Mồm.
Nhân viên trong nhóm tìm kiếm xác nhận, gần đây có rất nhiều người đến nhờ họ tìm mèo.
Phần lớn là mèo được thả rông, đi ra ngoài rồi không bao giờ quay về nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/13-tim-kiem.html.]
Cũng có người như Phùng Niệm, tìm thấy hình ảnh mèo bị bắt cóc, nhưng sau đó không có thêm tin tức gì.
Dựa trên danh sách những địa điểm nghi có hoạt động của bọn buôn mèo, Phùng Niệm lập tức lái xe đến những nơi đó.
Lý Nguyệt và một số cư dân trong khu chung cư sau khi biết tin cũng tự nguyện giúp đỡ tìm kiếm.
Chúng Phùng Niệm chia nhau ra tìm kiếm ở từng khu vực, giữ liên lạc chặt chẽ, mỗi khi đến một chỗ mới lại cầm ảnh chụp chiếc xe tải để hỏi người dân xung quanh.
Nhưng dòng xe cộ qua lại quá nhiều, loại xe đó cũng quá phổ biến, tìm kiếm theo cách này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Phùng Niệm chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng thần mèo sẽ phù hộ cho Lắm Mồm bình an vô sự.
Niềm tin phải cứu được nó đã cho Phùng Niệm một sức mạnh không tưởng.
Dọc đường, chỉ cần thấy một chiếc xe tải màu bạc, Phùng Niệm lập tức chạy đến chặn lại, kiểm tra bên trong xem có Lắm Mồm không.
Có người chửi Phùng Niệm điên.
Có người bất ngờ trước hành động của Phùng Niệm.
Cũng có người tỏ ra thông cảm, mong Phùng Niệm sớm tìm lại được mèo cưng của mình.
Phùng Niệm không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa cúi đầu xin lỗi, vừa chạy đến kiểm tra chiếc xe tiếp theo.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây.
Mỗi lần nhận được tin nhắn “Không có ở đây”, “Chỗ này cũng không thấy”, lòng Phùng Niệm lại thêm nặng trĩu.
Bầu trời dần tối, dòng xe và người qua lại trên đường ngày càng thưa thớt.
Niềm tin trong Phùng Niệm cũng theo đó mà vơi dần.
Phùng Niệm biết, càng chậm trễ, Lắm Mồm càng nguy hiểm.
Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của Phùng Niệm.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể sẽ không bao giờ gặp lại Lắm Mồm nữa, tim Phùng Niệm như bị xé nát.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, kéo Phùng Niệm khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Lục Thành ở đầu dây bên kia hét lên đầy phấn khích:
“Tra được biển số xe rồi! CBXXX! Hình như chúng đang đi về hướng Đông!”
Nghe thấy lời của Lục Thành, ngọn lửa hy vọng trong Phùng Niệm lại bùng lên.
Phùng Niệm lập tức bẻ lái, lao nhanh về hướng Đông.
Nhưng đường sá chằng chịt, phía Đông không chỉ có cao tốc mà còn có nhiều con đường nhỏ dẫn đến các huyện lân cận.
Trong thời gian ngắn, không thể kiểm tra thêm camera giám sát, phần đường còn lại chỉ có thể tự mình tìm kiếm.