Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo
5. Tôi nhặt một người đàn ông về cho cô
Dù chia tay rất dứt khoát, nhưng cảm giác u ám vẫn bao trùm lấy Phùng Niệm suốt một thời gian dài.
Phùng Niệm ủ rũ cả ngày, chẳng còn tí tinh thần nào.
Lúc đầu, Lắm Mồm còn kiên nhẫn ở bên cạnh an ủi Phùng Niệm, mặc kệ Phùng Niệm ôm, vùi mặt vào lông nó mà khóc, thậm chí cắn nó nó cũng không giãy giụa.
Nó còn hùa theo Phùng Niệm chửi tên bạn trai cũ khốn nạn:
“Tên đó đáng ghét quá! Chắc chắn là một con chó!”
Phùng Niệm chỉnh lại:
“Chó đáng yêu thế cơ mà, đừng có xúc phạm chó!”
Nó không đồng tình cho lắm, nhưng cuối cùng cũng không cãi lại.
Sau đó, nó bắt đầu nằm dài trên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài đường.
Phùng Niệm tưởng nó muốn ra ngoài chơi, nhưng khi Phùng Niệm hỏi thì nó bảo đừng làm phiền nó.
Có gì đó sai sai… Phùng Niệm cứ cảm giác Lắm Mồm đang âm mưu chuyện gì đó.
Nó không còn đòi đi chơi nữa, mà ngày nào cũng nằm dài trên ban công, lẩm bẩm mấy câu khó hiểu:
“Mặt trời mọc lên… cửa nhà đối diện mở ra… cái hộp dài màu xanh chạy qua… gọi là xe gì ấy nhỉ… rồi không lâu sau…”
Phùng Niệm nghi ngờ nó bị nhập, nhưng cũng không chắc có thứ gọi là “ma mèo” tồn tại trên đời không.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, Phùng Niệm định ngủ bù một giấc thật đã.
Nhưng mới sáng sớm, Phùng Niệm đã bị một cú tát trời giáng của Lắm Mồm đánh thức.
“Người ơi! Người ơi! Mau dậy, đưa tôi ra ngoài chơi!”
Phùng Niệm mắt nhắm mắt mở nhìn điện thoại, rồi kết luận nó bị điên.
“Không đi! Giờ còn sớm mà!”
Phùng Niệm quay lưng ngủ tiếp, nhưng Lắm Mồm thật sự hóa điên.
Nó chạy nhảy trên giường, lao từ đầu này sang đầu kia, lúc thì bật nhảy qua người Phùng Niệm, lúc thì leo lên gối Phùng Niệm… rồi xì một phát ngay bên cạnh mặt Phùng Niệm.
Miệng nó liên tục gào rú:
“Đi mà đi mà đi mà đi mà đi mà đi mà đi mà—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/5-toi-nhat-mot-nguoi-dan-ong-ve-cho-co.html.]
Cuối cùng, Phùng Niệm bị nó làm cho phát cáu, tức giận lôi nó xuống nhà.
Lắm Mồm vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh, rõ ràng đang tìm thứ gì đó.
Phùng Niệm cúi xuống lướt điện thoại, chưa đầy mấy giây sau, ngẩng lên thì đã mất hút nó rồi.
Phùng Niệm hoảng hốt gọi tên nó, nhưng không thấy tiếng mèo đáp lại.
Một cơn lo lắng dâng lên trong lòng, Phùng Niệm lập tức chạy đi tìm.
Cuối cùng, ở một con đường nhỏ trong khu vườn chung cư, Phùng Niệm cũng thấy bóng dáng nó.
Lắm Mồm đang cắn gấu quần một người đàn ông, cố gắng kéo hắn về phía Phùng Niệm.
Phùng Niệm lao đến, ôm chặt lấy nó, hốt hoảng hỏi:
“Lắm Mồm! Cậu đang làm cái quái gì vậy?!”
Nó nhìn thấy Phùng Niệm thì đôi mắt sáng rỡ, giơ móng vỗ vỗ tay Phùng Niệm, rồi tự hào tuyên bố:
“Người ơi, đây là con người hoang mà tôi vừa nhặt được, cô có muốn nhận nuôi không?”
Trước mặt Phùng Niệm là một người đàn ông mặc đồ thể thao, có vẻ như vừa chạy bộ xong.
Áo anh ta bị mồ hôi thấm ướt, dán sát vào người, để lộ đường nét vai và cổ đẹp mắt.
Anh ta rất cao, khuôn mặt ưa nhìn, trông có chút quen quen.
Lắm Mồm ghé sát vào tai Phùng Niệm thì thầm:
“Tôi đặc biệt chọn con người giống đực này cho cô đấy! Thế nào, có phải tốt hơn tên trước kia không?”
Phùng Niệm và người đàn ông kia tròn mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Không khí lúng túng đến mức cần ai đó lên tiếng để phá vỡ.
Thế là Phùng Niệm và anh ta đồng thời mở miệng:
“Chào cô, tôi là Lục Thành. Cô đang ôm một con ch.ó hay một con mèo vậy?”
“À đúng đúng đúng, nó tên là Phùng Niệm, còn tôi là Lắm Mồm… À không, khoan đã…”
Cả hai người đều sững sờ.
Sau khi nhận ra mình vừa nói nhầm, cả hai không nhịn được bật cười.
Bầu không khí ngượng ngập lập tức biến mất, Phùng Niệm và Lục Thành trò chuyện như thể đã quen từ lâu.