Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo
2. Để tôi đặt tên cho cậu nhé?
Vì Phùng Niệm thường xuyên cho mèo hoang ăn, trong nhà có sẵn không ít đồ ăn vặt và thức ăn cho mèo.
Phùng Niệm lấy hết ra, nhiệt tình dâng lên.
Vừa ăn, nó vừa chê: “Nhai nhai nhai… cái này vị bình thường quá… nhai nhai nhai… vẫn là đồ hộp ngon hơn.”
Vài phút sau, chén thức ăn đã sạch bóng.
Đợi nó ăn xong, Phùng Niệm tò mò hỏi: “Cậu từ đâu đến thế? Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu trong khu này.”
Mèo đen trắng vừa no căng bụng, vừa nghe câu hỏi đã lập tức phấn chấn hẳn lên.
Trong vòng hai tiếng đồng hồ, Phùng Niệm được nghe toàn bộ cuộc đời của nó.
Từ khi nó sinh ra, bốn anh em của nó, rồi nó làm sao để trở thành đại ca của khu chung cư bên cạnh, cuối cùng lại bị một con mèo vàng chiếm địa bàn, phải lưu lạc đến đây.
Nghe đến mức đầu Phùng Niệm quay cuồng, ngồi cũng không yên.
Ngay lúc nó đang kể đến chuyện con mèo bồ của ông chú của bạn nó, Phùng Niệm không nhịn được nữa, lập tức ngắt lời.
“Này này, tôi vẫn chưa biết cậu tên gì nhỉ…” Phùng Niệm cảm thấy chóng mặt, vội vàng cười trừ để chuyển chủ đề.
Đôi mắt mèo đen trắng trầm xuống: “Tôi không có tên, chỉ có mèo nào nuôi được con người mới có tên.”
Nói rồi, nó lại thoải mái bảo: “Nhưng mà cô có thể gọi tôi là Mimi.”
Phùng Niệm bất giác mỉm cười, ghé sát tai nó, thì thầm: “Hay là… để tôi đặt tên cho cậu nhé?”
Mắt nó lập tức sáng rực lên: “Hay đấy! Đặt là gì?”
Phùng Niệm trầm tư suy nghĩ một hồi, nghiêm túc đáp: “Lắm Mồm.”
“Lắm Mồm?”
“Ừ, Lắm Mồm.”
“Nghĩa là gì?”
“Ờ… có nghĩa là cậu dũng mãnh oai phong.”
Mèo đen trắng vui vẻ reo lên: “Tuyệt vời! Tôi là Lắm Mồm! Tôi là Lắm Mồm!”
Thế là, Lắm Mồm chính thức ở lại nhà Phùng Niệm.
Không ngờ chỉ sau một đêm, Phùng Niệm đã trở thành người có mèo!
Cảm giác phấn khích dâng trào, nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Sáng hôm sau, khi vừa mở cửa phòng ngủ, Phùng Niệm c.h.ế.t lặng.
Đồ đạc trên bàn khách văng tứ tung.
Rác trong thùng bị bới ra, mỗi nơi một đống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/2-de-toi-dat-ten-cho-cau-nhe.html.]
Giấy vệ sinh trong nhà tắm bị kéo ra, xé vụn thành từng mảnh, rải khắp sàn nhà.
Sofa thì đầy dấu vết bị cào xước.
Đặc biệt là bức tường trắng tinh của Phùng Niệm, giờ đã lốm đốm những vết nước tiểu.
Thủ phạm đứng ngay đó, hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, hết nhìn lên lại nhìn xuống, nhưng nhất quyết không nhìn Phùng Niệm.
Nhận ra Phùng Niệm đang nhìn chằm chằm, Lắm Mồm cuối cùng cũng bỏ lớp mặt nạ, cúi đầu nhỏ giọng giải thích:
“À ừm… tôi chỉ chạy bộ buổi tối một tí thôi mà…”
Phùng Niệm hít sâu một hơi, tiến lại gần, nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Có bị thương không?”
Lắm Mồm thấy Phùng Niệm không giận, xúc động đáp ngay: “Không không, tôi không sao!”
Phùng Niệm tiếp tục nói: “Lắm Mồm, cậu cũng biết tôi làm tất cả là vì cậu, đúng không?”
“Biết biết… Ấy?!”
Giây tiếp theo, Phùng Niệm xách nó lên, nhét thẳng vào lồng vận chuyển.
Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Phùng Niệm còn nghe tiếng mèo gào thảm thiết:
“Cứu mạng! Có người g.i.ế.c mèo đâyyyyy!!!”
Lắm Mồm phiên bản “không còn bi” đã ở nhà Phùng Niệm được bảy ngày.
Bỗng nhiên, nó bỏ ăn bỏ uống.
Cả ngày nằm dài bên cửa sổ, nhìn ra thế giới bên ngoài, lẩm bẩm những câu triết lý sâu xa.
“Một con mèo tự do không nên bị nhốt trong lồng.”
“Bầu trời bên ngoài xanh thế kia, cỏ thì xanh mướt, mà A Hoa ngoài kia xinh đẹp biết bao.”
“Nếu không thể trở thành cơn gió tự do, vậy sống còn có ý nghĩa gì?”
Mỗi khi Phùng Niệm đi ngang qua, nó lại quay đầu hỏi:
“Con người, cô có hiểu thế nào là cô đơn không?”
Phùng Niệm không chịu nổi nữa:
“Cậu có thể nói tiếng mèo được không?”
“Tôi muốn ra ngoài chơi.”
“Tôi có thể dẫn cậu ra ngoài chơi.”
“Không, tôi muốn mỗi ngày đều có thể tự do chạy nhảy. Với cả cô béo quá, bí mật của tôi cô cũng không vào được đâu.”
Phùng Niệm mỉm cười, túm gáy nó:
“Cậu nhắc lại lần nữa xem?”