Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo

16. Bên nhau

Từ lời kể của Lục Thành, Phùng Niệm mới biết hóa ra giữa cô và Lục Thành đã có một câu chuyện khác.

“Hồi mới chuyển đến đây, anh không giỏi kết bạn, lúc nào cũng đi đi về về một mình.

“Mỗi khi cảm thấy cô đơn, anh lại xuống sân dưới, cho mèo hoang ăn và nói chuyện với chúng.

“Rồi một ngày nọ, anh đi xuống như thường lệ, nhưng lại thấy một cô gái đã có mặt ở đó trước.

“Anh sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.

“Em mặc chiếc váy xanh nhạt, nhẹ nhàng gọi một chú mèo trắng đang sợ sệt.

“Mèo con run rẩy bước đến bên em, em mỉm cười xoa đầu nó, dịu dàng như một nàng tiên.”

Nghe đến đây, lòng Phùng Niệm bỗng có chút xao động…

“Nhưng ngay giây tiếp theo, em xách cổ nó lên, mắng to: ‘Hay lắm, Lão Bạch! Mày tưởng bà đây không bắt được mày à? Hôm nay bà nhất định phải chữa lành chân cho mày, rồi tiện thể thiến luôn!’”

Cái gì cơ?

Vậy mấy ngày qua Phùng Niệm cố gắng xây dựng hình tượng dịu dàng để làm gì?

“Khi đó, em đi ngang qua anh, nhìn thấy anh cầm túi thức ăn cho mèo, liền nghiêm túc dạy bảo:

‘Cứu mèo hoang không chỉ đơn giản là cho ăn, còn phải triệt sản nữa. Nếu không, số lượng mèo hoang sẽ ngày càng tăng.’”

Lục Thành ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như có sao:

“Niệm Niệm, từ khoảnh khắc đó, em đã bước vào trái tim anh rồi.

“Anh thường xuyên đi dạo dưới sân, chỉ mong có thể gặp lại em.

“Nhưng mỗi lần em xuất hiện, ánh mắt em chỉ đặt trên những chú mèo…”

Nói đến đây, anh có chút thất vọng:

“Anh cứ đợi, đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được một con mèo biết nói.

“Anh nghĩ, chắc chắn nó là do ông trời phái đến để giúp anh.”

Lục Thành ngồi xuống bên cạnh Phùng Niệm, ánh mắt nghiêm túc:

“Khi thấy xe của em lao thẳng vào xe tải, tim anh như vỡ vụn.

“Chỉ ước gì có thể thay em chịu tất cả.”

“Niệm Niệm, sau này hãy để anh chăm sóc em và Lắm Mồm nhé.”

Sau khi xuất viện, Phùng Niệm và Lục Thành chính thức ở bên nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/16-ben-nhau.html.]

Không có một lời tỏ tình hoành tráng.

Không có một câu chuyện kịch tính.

Chỉ là khi duyên phận đưa đến thời điểm thích hợp, chúng Phùng Niệm tự nhiên bước vào cuộc đời nhau.

Phùng Niệm nghỉ việc, chuyển sang một công ty nhẹ nhàng hơn, có nhiều thời gian dành cho Lắm Mồm hơn.

Ngoài ra, Phùng Niệm cũng gia cố cửa và cửa sổ thêm ba lớp bảo vệ.

Làm thử nghiệm hàng chục lần, đảm bảo Lắm Mồm không thể nhảy lên mở cửa nữa.

Có lần, Phùng Niệm gọi điện cho một người bạn thời cấp ba.

Cô ấy bỗng nói về một chuyện kỳ lạ:

“Cậu còn nhớ Triệu Nguyên không? Không hiểu bị dính bùa gì mà dạo trước bị người ta trùm bao tải, lôi vào ngõ đánh cho một trận tơi bời.

“Giờ cứ ra đường là có mèo hoang nhảy lên cào.

“Chả trách dạo này cậu ta sợ mèo đến mức ở lì trong nhà, thậm chí còn không dám đi làm nữa.”

Phùng Niệm lắng nghe, rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Lục Thành và Lắm Mồm đang đùa nghịch trên ban công.

Nhận ra ánh mắt của Phùng Niệm, họ đồng loạt vẫy tay chào.

Phùng Niệm bật cười, thong thả đáp:

“Vậy à? Đúng là chuyện kỳ lạ nhỉ?”

Thời gian bên Lục Thành rất yên bình.

Chúng Phùng Niệm sống như một cặp vợ chồng già, bình lặng và ấm áp.

Nhưng đôi khi, vẫn có một số chuyện… không đúng lắm.

Ví dụ như—

Có những lúc, hai chúng Phùng Niệm ngồi sát cạnh nhau, tay trong tay, hơi ấm lan tỏa qua từng đầu ngón tay.

Bầu không khí dần trở nên ám muội.

Lục Thành chậm rãi cúi xuống, khoảng cách giữa chúng Phùng Niệm ngày càng gần.

Chỉ một chút nữa thôi, là môi chạm môi.

Phùng Niệm nhắm mắt lại, tim đập mạnh.

Ngay khoảnh khắc ấy—

Một khuôn mặt lông lá chen vào giữa hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận