Khi Con Sen Nghe Hiểu Được Tiếng Mèo

11. Thuần phục con người, chuyện nhỏ

Bên ngoài, bố của Phùng Niệm vẫn đang tức giận hét lên.

Phùng Niệm ngồi trên giường, ôm Lắm Mồm vào lòng, tức giận đến mức không nói được lời nào.

Lắm Mồm cũng im lặng, chỉ thỉnh thoảng cọ đầu vào Phùng Niệm, hoặc vẫy đuôi chạm nhẹ vào tay cô.

Thấy Phùng Niệm không có phản ứng, nó cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng:

“Người ơi, tôi giúp cô cào ông ta nhé?”

Phùng Niệm giật mình, vội xua tay:

“Không được!”

“Vì sao?” Lắm Mồm có vẻ thất vọng.

Phùng Niệm nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Ví dụ, có một con mèo đã nuôi cậu từ bé. Mỗi ngày, nó ra ngoài kiếm tiền mua đồ hộp cho cậu, nuôi cậu béo trắng, chưa từng để cậu thiếu thốn thứ gì.”

“Nó quan tâm cậu theo cách của riêng nó, dù hai bên nói chuyện không hợp, thậm chí cãi nhau suốt ngày, nhưng nó vẫn là con mèo thân thiết nhất với cậu.”

“Nếu vậy, cậu có muốn làm tổn thương nó không?”

Lắm Mồm dường như hiểu ra điều gì đó.

Nó ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu đầy suy tư.

Bố Phùng Niệm ở lại một thời gian.

Phùng Niệm vẫn đi làm như bình thường, về nhà cũng không nói chuyện với ông nhiều.

Ban đầu, ông vẫn giữ nguyên phong độ, ngày nào cũng càm ràm:

“Nhìn cái phòng của con đi, bừa bộn như chuồng lợn, không hiểu sao có thể sống trong này được.”

“Ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài, ăn thế thì có tí dinh dưỡng nào không?”

“À mà, con mèo kia tên gì?”

“…Lắm Mồm.”

Bố Phùng Niệm đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày:

“Con vừa mắng ai đấy?”

“Con bảo mèo nhà con tên là Lắm Mồm.”

Bố cúi xuống, nhìn chằm chằm Lắm Mồm.

Lắm Mồm cũng ngước lên, chằm chằm nhìn ông.

Lúc đầu, Phùng Niệm còn lo bố Phùng Niệm ghét mèo, sợ hai người ở chung sẽ có xung đột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-con-sen-nghe-hieu-duoc-tieng-meo/11-thuan-phuc-con-nguoi-chuyen-nho.html.]

Nhưng kết quả, ngày hôm sau, vừa đi làm về mở cửa, Phùng Niệm lập tức đứng hình.

Bố Phùng Niệm ngồi xổm dưới sàn, vừa xoa bụng Lắm Mồm, vừa thì thầm:

“Lắm Mồm ơi, Lắm Mồm béo tốt của bố…”

Mà Lắm Mồm thì lăn lộn dưới đất, để mặc cho ông xoa nắn.

Cho đến khi nhận ra Phùng Niệm đang đứng đằng sau, bố cô mới vội vàng đứng phắt dậy, nụ cười trên môi nhanh chóng biến mất.

Ông giả vờ ho khan hai tiếng, lúng túng nói:

“À… bố đi nấu cơm đây.”

Phùng Niệm nhìn Lắm Mồm, nghẹn lời:

“Rốt cuộc cậu đã làm gì?”

Lắm Mồm l.i.ế.m móng vuốt, kiêu ngạo ngẩng đầu:

“Thuần phục con người, chuyện nhỏ.”

Dạo gần đây, Lắm Mồm ở nhà cư xử vô cùng ngoan ngoãn.

Không còn nghịch ngợm, leo trèo phá phách.

Không cào ghế sofa, không chạy đua khắp phòng.

Chỉ ngoan ngoãn nằm cạnh chân bố Phùng Niệm, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào quần ông, lăn qua lăn lại làm nũng.

Ban đầu, bố Phùng Niệm vẫn cố tỏ ra không quan tâm.

Nhưng chưa đầy hai ngày, phòng tuyến hoàn toàn sụp đổ, ôm chặt Lắm Mồm không rời.

Bất cứ khi nào định mở miệng rầy la Phùng Niệm, Lắm Mồm chỉ cần “meo” một tiếng là ông lập tức im bặt.

Không biết bằng cách nào, quan hệ giữa Phùng Niệm và bố cũng dịu đi đáng kể.

Ông bắt đầu hỏi han về công việc, thỉnh thoảng còn khen Phùng Niệm nuôi mèo tốt.

Có lần, Lắm Mồm kể lại cho Phùng Niệm nghe chuyện bố cô thì thầm với nó khi không có ai:

“Ông lão này vừa xoa đầu tôi, vừa dặn tôi phải chăm sóc cô cho tốt, đừng để cô đau lòng vì chuyện thất tình.”

“Con người thật kỳ lạ, rõ ràng có nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng chịu nói ra.”

Nghe xong, lòng Phùng Niệm bỗng thấy ấm áp.

Lần đầu tiên, Phùng Niệm thực sự ngồi xuống, lấy hết can đảm để nói hết những ấm ức trong lòng suốt bao năm qua.

“Con đã lớn rồi, con muốn được tự do lựa chọn cuộc sống của mình.”

Lần đầu tiên, bố Phùng Niệm im lặng trước mặt Phùng Niệm.

Lắm Mồm kể lại, đêm hôm đó, ông ngồi trên sofa trong phòng khách suốt cả đêm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận