Vạn Nhân Núi Bình Phong

Chương 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng lẽ Nghiêm Nhận tặng nhiều ngọc quá nên quên hả?

Nghĩ , Lục Bình bèn nhấn mạnh: "Miếng ngọc mà nhặt núi , về ngươi bảo Tông Vân tặng cho ."

Nói xong cẩn thận dè dặt giãy khỏi cái tay Nghiêm Nhận đang chộp lấy , xuống giường chỉnh trang quần áo. Trên tay áo đầy những vết nhăn và hằn do Nghiêm Nhận tạo , vuốt cũng phẳng phiu nữa, may mà đây buộc kéo rách, vẫn buộc chặt bình thường. Lục Bình sửa sang một lượt áo xong thì thấy Nghiêm Nhận trầm giọng :

"Vậy nên ngươi đến lầu Ngọc Nhân tìm là để trả ngọc."

Lục Bình Nghiêm Nhận, chậm rãi gật đầu.

Sao đây, chẳng lẽ việc thích khiến sốc đến ? Sao cảm giác khí thế lạnh lẽo quanh Nghiêm Nhận còn thấu xương hơn cả gió rét ngoài cửa sổ thế nhỉ?

"Tránh ! Đừng chắn đường, để ông đây trong!"

Đột nhiên âm thanh vang lên ngoài phòng Lục Bình giật nhảy dựng. Cái tiếng quen quá luôn , kêu: "Lục Phóng đấy!"

Cậu lắng tai chăm chú thử, tiếng động ngoài cửa gần trong gang tấc, còn lẫn cả tiếng khuyên can của các cô nương và nhóm nô bộc, song Lục Phóng chỉ càng bốc đồng, nhất quyết đòi phá cửa xông bằng .

Lục Bình lập tức trèo ngay về giường, giật tung chăn chui trong trốn. Giữa lúc vội vã hốt hoảng, hình như liếc thấy cả nụ khó lòng kiềm chế vụt qua ánh mắt Nghiêm Nhận.

Lục Bình cũng rõ rốt cuộc gì, chỉ kịp phủ chăn quá đầu, ngay giây tiếp theo cửa phòng kêu "Rầm" một tiếng, Lục Phóng lao trong.

"Lục soát kĩ cho gia, xem xem thằng nhãi Lục Bình ở đây !" Câu đầu tiên Lục Phóng gào lên khi cửa xém Lục Bình hết hồn.

Cậu trùm chăn dám hó hé gì.

Xong Lục Phóng "Ấy" một tiếng vẻ bất ngờ: "Thế tử Nghiêm nhã hứng quá nhỉ."

Nghiêm Nhận vẫn đang phía cuối mép giường, giọng lười nhác tương đối kém vui: "Ngoài gió rét, của sợ lạnh." Tay đè giữ chỗ chăn cạnh chân Lục Bình suốt, "Ta còn hỏi thử lục điện hạ xông phòng , khiến của giật đây?"

Lục Phóng liếc mấy lượt sang chỗ váy áo con gái tòi khỏi chăn giường, : " là ngại quá, tại bắt gặp đứa thái giám trong cung đang lén lút chầu chực ngoài phòng , vẻ chột lắm, hóa là thái giám theo hầu bên cạnh thằng nhóc Lục Bình. Chắc chắn Lục Bình đang ở ngay lầu Ngọc Nhân đây! Nó định gì? Hôm nay tóm nó cho bằng !"

Nghiêm Nhận cau mày , ánh mắt lạnh lẽo hẳn .

Cậu vắt chân, điềm tĩnh : "Vừa nãy bảo , của sợ lạnh, phiền lục điện hạ mau chóng rời , cửu điện hạ hề đến đây."

Giọng điệu bình thản nhưng hằm hè đe nẹt.

Song Lục Phóng vẫn ngần ngừ, chẳng hề ý định rút luôn.

Lục Bình nấp trong chăn túa lua mồ hôi vì sợ, để góp phần tăng mức độ chân thực, hất cái váy ngoài thêm chút, tiện thể thò tay khẽ giật tay áo Nghiêm Nhận.

Nghiêm Nhận trở tay nắm lấy tay , bật dỗ dành: "Ngoan, ."

Lục Bình: "..."

Nghiêm Nhận tiếp: "Nếu cửu điện hạ tới lầu Ngọc Nhân để tìm lục điện hạ thật thì chắc chắn là do em trai tò mò, chơi chung với lớn thôi, cớ lục điện hạ đùng đùng phẫn nộ thế? Chẳng lẽ lục điện hạ đến đây để chơi, mà chuyện gì kể cho ai ?"

Lục Phóng lập tức nín thinh, đành chắp tay bảo: "Chuyện với Lục Bình cần thế tử bận tâm. Nếu nó ghé đây thì sang chỗ khác tìm , quấy rầy việc quan trọng của thế tử nữa."

Nói xong Lục Phóng mới dẫn lùi ngoài.

Giây phút cửa phòng khép , Nghiêm Nhận còn cố ý nâng cao giọng hô: "Nào mỹ nhân, tiếp tục thôi!"

Lục Bình: "..."

Chờ động tĩnh ngoài cửa từ từ xa dần, Nghiêm Nhận thình lình lật chăn Lục Bình giật b.ắ.n cả như con tép nhảy, tự dưng thấy Nghiêm Nhận cúi thấp xuống. Ngay gáy đập trúng cái cột đầu giường, may bàn tay to rộng của Nghiêm Nhận chắn đỡ kịp thời.

Nghiêm Nhận nâng gáy lên, với đầy gian xảo.

Giờ Lục Bình mới phát hiện Nghiêm Nhận đang để trần nửa .

Cậu kinh hoàng hỏi: "Ngươi cởi áo từ lúc nào đấy?"

"Cởi khi Lục Phóng đạp cửa." Nghiêm Nhận đáp, "Nói thật , ngươi đến lầu Ngọc Nhân tìm Lục Phóng hả."

Cậu hỏi Lục Bình mà bằng giọng trần thuật. Lục Bình phản bác cũng vô dụng, đành thừa nhận: "Tối... tối nay với con trai Trương Hưởng đến đây uống rượu, định theo xem thử, nhỡ tìm chứng cứ..."

Nghiêm Nhận tắt nụ , cau mày hỏi: "Kế hoạch của điện hạ như nào?"

Biểu cảm Nghiêm Nhận cực kì nghiêm túc, Lục Bình mới chứng kiến hoàng đế mang sắc mặt như thế thôi, sợ cảm giác , chỉ trình bày qua loa một lượt kế hoạch khái quát của .

Cuối cùng Nghiêm Nhận hừ: "Ngươi những việc như nguy hiểm đến mức nào ? Một bước sai thôi là đủ sa chân vực thẳm vạn trượng, tính tới chuyện liệu dễ Lục Phóng phát hiện, nhỡ nhắm trúng ngươi? Hắn định cưỡng ép ngươi thì ? Ngươi định đối phó kiểu gì?"

Công nhận cảnh tượng mô tả cực kì quen thuộc, chẳng suýt xảy trực quan luôn đấy ? Lục Bình tức tối đáp: "Còn lâu Lục Phóng mới Sở Khanh bằng ngươi!"

Nghiêm Nhận ngớ , sang chê: "Điện hạ hãy còn ngây thơ, cái hội Lục Phóng chơi gái lắm trò thế nào ."

Ngươi thì lọc lõi, ngươi thì giỏi. Lục Bình phỉ nhổ trong bụng.

Nghiêm Nhận nhặt áo trong cạnh đó lên mặc , : "Ngươi đừng rớ vụ Lục Phóng động tay động chân đợt thi văn nữa, để giải quyết cho."

"Ngươi á?" Lục Bình sửng sốt .

Nghiêm Nhận nhướng mày: "Cửu điện hạ chớ xem thường . Ta , mỗi tội hồi thôi."

Lục Bình hỏi: "Thế giờ tự dưng ngươi ..."

Nghiêm Nhận im lặng giây lát, khoác áo ngoài lên vai xong thở dài thõng thượt: "Thì chả đành lòng trơ mắt cửu điện hạ tự đ.â.m đầu chỗ c.h.ế.t đấy thây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-nhan-nui-binh-phong/chuong-22.html.]

"..."

Lục Bình xem như quan tâm đến thật .

Nếu Nghiêm Nhận bảo sẽ giúp, Lục Bình nghĩ là cứ xem xem giúp kiểu gì , nhỡ thật thì tự sẽ thỏa hơn. Thế là lên tiếng cảm ơn Nghiêm Nhận mấy , đó xuống giường định tìm cơ hội lẩn mau ngoài.

Đạt Sinh Lục Phóng tóm, khi tìm ở lầu Ngọc Nhân công cốc thì Lục Phóng sẽ gì Đạt Sinh. Cậu đang cực kì lo lắng, chỉ mong tìm thấy Đạt Sinh sớm nhất thể.

Nghiêm Nhận : "Ngươi vác cái bộ dạng ngoài, sợ Lục Phóng trông thấy đấy ?"

Lục Bình: "..."

Nghiêm Nhận tiếp lời: "Ta bảo Tông Vân tìm thái giám của ngươi, ngươi vòng qua cầu nối sang bên lầu giữa . Lục Phóng mà hỏi thì ngươi cứ tối nay ngươi đến lầu giữa, thái giám tìm lạc đường nên mới dạt sang lầu đông."

Lục Bình thấy cách vẻ khả thi, càng thêm cảm kích trong lòng: "Vậy thì quá, cảm ơn thế tử nhiều."

Nghiêm Nhận "Ừm" một tiếng, dậy khỏi giường, vòng qua bình phong vén rèm châu lên, lách khỏi màn che, chậm rãi bước tới mặt Lục Bình. Tâm trạng quá song dáng vẫn ung dung lơ đãng, áo khoác ngoài buông thõng vai.

Đi đến nửa đường, bỗng : "Điện hạ."

Lục Bình ngẩng lên .

Cậu cũng Lục Bình, song chẳng gì cả.

Lục Bình hiện giờ trông lếch thếch, áo váy nhăn nhúm, tóc tai bù xù, mặt nhòe nhoẹt, tất cả đều thảm hại vô cùng, nhưng Nghiêm Nhận cũng cần ngó đăm đăm mãi thế chứ hả?

"Có việc Tử Khanh bắt buộc giải thích rõ."

Gương mặt Nghiêm Nhận hề nụ , cực kì nghiêm túc.

"...Gì cơ?"

Ánh nến trong phòng sắp cháy cạn, chỉ còn đúng một ngọn cuối cùng leo lét.

Nghiêm Nhận rũ mắt, ánh luẩn quẩn quanh chỗ tóc mai rủ gáy Lục Bình, chẳng rõ cứ thoáng quyến luyến. Mãi lâu , chầm chậm đưa mắt về : "Ta hề sai Tông Vân đưa ngọc bội đôi thỏ cho điện hạ. hiểu cớ gì lọt tay ngươi, về nhà sẽ hỏi rõ hơn."

Lục Bình thảng thốt.

Nghiêm Nhận tiếp: "Nghĩ thấy chắc hẳn việc khiến điện hạ hiểu nhầm nhiều, băn khoăn hồi lâu, cho Tử Khanh xin ."

Cậu chắp tay cúi , vái một cái thật sâu.

Còn hạ hơn cả lúc hành lễ giường nãy nữa.

Tự dưng Lục Bình chẳng đáp thế nào.

Nghiêm Nhận giữa ánh nến mờ tối nhập nhèm, : "Chuyện Lục Chấp và bộ Lễ sẽ giải quyết điện hạ, xem như để bồi thường tạ tội."

Nói xong, cuối cùng cũng mở cửa .

Kẽo kẹt, nhoáng cái ánh đèn bừng sáng cùng những tiếng đàn ca sáo trúc rộn ràng phía ngoài chợt ùa cả , chói đến nỗi Lục Bình nheo mắt theo phản xạ.

Kẽo kẹt, cửa đóng kín, âm thanh cũng rút dần xa như sóng triều rời bờ.

Bỗng nhiên Lục Bình thấy lòng trống rỗng.

Hóa Nghiêm Nhận hề thích .

Cũng , vốn dĩ cũng ngại ngần vụ yêu thích từ khác lắm mà. Huống chi Nghiêm Nhận còn là con trai. Huống chi nữa, tính cách như Nghiêm Nhận vốn cũng chẳng lý tưởng gì.

Cậu âm thầm nghĩ thế, xem như lòng thư thái hơn chút.

Song vẫn cảm giác kì lạ trào dâng nơi nội tâm.

Tất thảy việc xảy tối nay đều vượt ngoài dự liệu của , khiến thể hồn kịp, nét mặt khi Nghiêm Nhận duỗi tay ôm vòng kéo lòng, biểu cảm khi đút rượu cho uống, cùng ánh mắt khi tì bàn, cả dáng vẻ nghiêm túc giải thích cẩn trọng vái chào nãy nữa, những đổi quá đột ngột khiến suýt nhầm rằng là hai khác .

Lục Bình cũng rõ bản đang nghĩ gì nốt, đống rối bời chất chồng trong lòng bóc tách đan cài, càng mày mò càng vướng, chẳng hiểu bao lâu trôi qua, cuối cùng Nghiêm Nhận trở về phòng.

Sau khi tìm thấy Lục Bình ở lầu đông, Lục Phóng rồ lên chửi bới Đạt Sinh một trận xong thả cho , giờ Đạt Sinh Tông Vân dẫn sang lầu giữa. Nghiêm Nhận gọi hóa trang tới tẩy trang cho Lục Bình, cho quần áo ban đầu, đưa băng qua cầu lầu giữa.

Suốt dọc đường đều xung quanh, Nghiêm Nhận chủ động mở miệng, Lục Bình cũng nghĩ cách bắt chuyện với .

Nghiêm Nhận đằng , theo phía đằng .

Chờ sang tới lầu giữa, Lục Bình thành công gặp Đạt Sinh, bèn qua cảm ơn Nghiêm Nhận. Nghiêm Nhận khẽ một tiếng, đáp: "Cửu điện hạ, việc tiếp theo đây cẩn thận."

Lục Bình gật đầu, khách sáo : "Tối nay phiền thế tử quá."

Không ngờ Nghiêm Nhận tươi hơn: "Có gì mà phiền. Điện hạ cũng giật , về cung sớm sớm ."

Nghe thấy " giật " là Lục Bình hồi tưởng về cảnh tượng trốn trong chăn đằng Nghiêm Nhận, Nghiêm Nhận yểm hộ giúp, thế là vô thức rùng cả .

Sau khi Nghiêm Nhận rời , Lục Bình hỏi Đạt Sinh ngay: "Lục Phóng đánh ngươi ?"

Đạt Sinh đáp: "Đá một cái thôi ạ, nhưng nô tài ướm theo ngã luôn nên thương."

Lục Bình đang cực kì áy náy trong lòng, : "Đợi chốc nữa về cung xem thế nào còn bôi thuốc. Giờ xuống tầng , sang lầu đông gặp Lục Phóng xin ."

Cứ nghĩ tới việc xòa ngọt nhạt với Lục Phóng thấy ghét , nhưng , Lục Bình dẫn Đạt Sinh về lầu đông tìm Lục Phóng, giải thích một lượt theo những gì Nghiêm Nhận , tiện thể xin là lễ phép chỉn chu, xong phái tặng thêm rượu thịt đưa thêm sang, Lục Phóng mới miễn cưỡng truy cứu thêm.

Mỗi tội chẳng thấy công tử Trương trong gian phòng nữa, cả Hứa Nham mà Hà Tân Bách cũng biến mất tăm .

Bạn cần đăng nhập để bình luận